Chương 5: Bí mật phòng vệ sinh nữ

Hôm nay, là ngày Cố Bắc Mộ hẹn Bạch Du xem phim.

Rạp chiếu phim không cho phép chiếu điện ảnh nước khác. Mấy bộ phim ăn khách mới nhất, đều là công ty điện ảnh miền nam tự đầu tư, chỉ chiếu ở trong nước.

Cố Bắc Mộ nhanh chóng nhìn qua một vài bức poster, nhìn như không mấy hào hứng: "Chọn bộ cô thích là được."

Bạch Du chọn một bộ phim tình yêu, poster phim là một hòn đảo bị cắt thành hai nửa, cô gái cầm microphone đứng ở phía Nam, ở đầu dây điện thoại bên kia, người đàn ông ở phương Bắc xa xôi, phong cách ngắn gọn, rất có ý cảnh.

Mở đầu bộ phim là nói về ba mươi năm trước, thời kì đất nước còn chưa chia thành hai nửa Nam Bắc. Nam Bắc đất nước lúc đó, giống như hai thành phố trong một quốc gia.

Nữ nhân vật chính là một nhân viên tổng đài đường dài của thành phố phía Nam, ngày đó, nhận được điện thoại của một người đàn ông thần bí ở phương Bắc xa xôi, hai người sinh ra tình yêu Plato** mông lung.

**Plato: Tình yêu thuần khiết, không tìиɧ ɖu͙©

Nữ chính lúc đầu vốn định đi tới phương Bắc, tìm nam chính, lại không nghĩ đến cả đất nước chịu nỗi đau chia cắt, từ vĩ tuyến 38 chia thành hai quốc gia.

Ở trong chiến hỏa tán loạn, nữ chính tham gia đội hậu cần, đã trở thành một hộ sĩ, lại không nghĩ lần đầu tiên gặp được nam chính, thế nhưng là là bộ hậu cần bị bắt về thẩm vấn, nam chính nhận ra thanh âm nữ chính.

Kết cục, đương nhiên là kết thúc bi kịch.

Nữ chính không chịu được nam chính là đồng lõa tàn sát cha mẹ, quyết tâm đồng quy vu tận cùng hắn, phóng hỏa đốt trại tập trung.

Hình ảnh cùng hành động diễn viên rất có cảm giác, sau khi kết thúc, trong rạp chiếu phim hầu như tất cả mọi người đều khóc.

Bạch Du bị bầu không khí bi thương lây nhiễm, hốc mắt nóng lên rơi xuống vài giọt nước mắt, khóe mắt liếc về phía Cố Bắc Mộ lạnh lùng nhìn qua màn hình kết thúc, khuôn mặt lạnh như băng sương được tia sáng trắng từ màn hình chiếu rọi.

Sau khi rời phòng chiếu, Bạch Du vừa đi vừa hỏi: "Cô cảm thấy bộ phim này như thế nào?

Cố Bắc Mộ cười nhạo: "Tất cả đều là cốt truyện vặn vẹo sự thật."

Bạch Du: "Thật sao, ta không nhìn ra được."

Cố Bắc Mộ nhìn lối đi nhỏ chen chúc, người đến người đi như nước chảy, ánh mắt cực kỳ đạm mạc: "Bên trong bức tường không nhìn tới được ngoài tường."

Bạch Du mơ hồ cảm thấy trong lời nói Cố Bắc Mộ, lộ ra thứ không thuộc về thế giới nhỏ của cô, bản thân chưa bao giờ tiếp xúc qua, đồ vật không hiểu rõ.

Ra khỏi lối đi nhỏ, Bạch Du đi vào buồng vệ sinh, 20 phút sau, Cố Bắc Mộ vẫn không thấy bóng dáng của cô.

Trong lòng Cố Bắc Mộ còn có nghi hoặc, không nên ở trong buồng vệ sinh thời gian dài như vậy, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, là Bạch Du gọi tới, Cố Bắc Mộ nghe điện thoại,

"Có thể tới đây một chút hay không..." Bạch Du giống như mèo con phát ra âm thanh run rẩy, tựa như muốn khóc lên.

Cố Bắc Mộ cảm thấy cảnh giác, lập tức nói: "Tôi lập tức đến."

Cố Bắc Mộ xông vào nhà vệ sinh nữ, bàn tay sờ đến lưỡi dao mỏng trong áo sơ mi, nhìn chung quanh buồng vệ sinh không có một bóng người.

"Tôi ở đây..." Ở phòng cuối cùng, truyền đến thanh âm yếu ớt của Bạch Du.

Cố Bắc Mộ im lặng mà đi tới ngoài cửa phòng, một cước đá văng ván cửa, bên trong đúng là Bạch Du xiêm y không chỉnh, trừ cái đó ra cũng không có người khác.

Bạch Du nhìn Cố Bắc Mộ, ánh mắt sững sờ: "Làm sao vậy..."

Cố Bắc Mộ giống như cười mà không phải cười: "Nên là tôi hỏi cô đã xảy ra chuyện gì."

Xiêm y của Bạch Du tuột đến vòng eo, nửa người trên hầu như lộ ra trọn vẹn, hai mảnh áo ngực hơi mỏng màu lam, miễn cưỡng bao lại quả đào sữa sung mãn.

"Khóa kéo y phục của tôi bị hỏng mất rồi." Bạch Du cho Cố Bắc Mộ xem khóa kéo của cô, bộ dáng thập phần thống khổ.

Cô đang mặc một bộ jumpsuit, kiểu dáng tinh xảo xinh đẹp, điểm trừ duy nhất là, đi WC rất phiền toái, cần cởi cả khóa kéo nửa người trên.

Không may, khóa kéo kẹt ở vòng eo, cô kéo rất lâu cũng không lên.

Bạch Du dùng sức kéo vài cái, vẫn chưa được, vẻ mặt buồn rười rượi nói: "Về sau không bao giờ mặc jumpsuit nữa, cô giúp ta thử xem có thể kéo lên hay không."

Lúc này, có người đi vào.

Cố Bắc Mộ nhanh chóng chen vào phòng, đóng cửa lại, chen lấn một chỗ với cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Bạch Du.

Thân hình Cố Bắc Mộ cao thẳng, che khuất ánh sáng, khiến bốn phía trở nên chen chúc tối tăm. Bạch Du không muốn đυ.ng phải bức tường dơ bẩn, bị ép dán vào Cố Bắc Mộ, da thịt thân cận.

Bạch Du khẽ ngẩng đầu, chạm đến đôi mắt Cố Bắc Mộ.

Cố Bắc Mộ ở trên cao, ánh mắt đang lướt qua da thịt bóng loáng trắng nõn của cô, giống như đốt lửa, da thịt trên thân thể cô bị chà sát qua đột nhiên nóng lên.

--