Chương 3: Ngủ cùng Sói

Lần đầu tiên được một cô gái mời nhảy, Bạch Du có chút ngoài ý muốn, nhưng chứng kiến sắc mặt Chu Truyện Diệu tự cho là đúng, trong lòng tương đối vui mừng, rất nhanh đi theo Cố Bắc Mộ lên sân nhảy.

Trong đại sảnh, âm nhạc đổi thành điệu Tăng-gô kinh điển, 《Por Una Cabeza 》.

Cố Bắc Mộ nhướng mày: "Biết nhảy điệu Tăng-gô không?"

Bạch Du: "Tôi chỉ biết nhảy Waltz."

"Không sao, tôi dạy cho cô."

Cố Bắc Mộ khom người xuống, tay trái để sau lưng tay phải đưa về phía trước, tư thế giống như kỵ sĩ ưu nhã, "Tiểu thư xinh đẹp, nhảy cùng ta một điệu nhé."

Mặc dù đối phương là nữ, Bạch Du cũng không nhịn được rung động một cái chớp mắt, cầm chặt tay Cố Bắc Mộ, thắt lưng được bàn tay ấm áp của cô ấy ôm lấy.

Cằm Bạch Du chống lên cổ Cố Bắc Mộ, tay khoác trên vai, l*иg ngực dán sát lẫn nhau.

Cô ấy thật cao, Bạch Du nhịn không được nghĩ.

Cố Bắc Mộ không hề có sự nhỏ nhắn của thiếu nữ, thân thể cũng cao gầy, khí thế rất mạnh mẽ sắc bén.

Người như vậy trời sinh có thể làm cho người khác an tâm. Bạch Du xoáy múa dưới bàn tay cô ấy, tuyệt không lo lắng xảy ra sai sót.

Khách khứa chung quanh nhìn về phía hai cô gái, lộ ra thần sắc kinh ngạc, thắc mắc Bạch gia tiểu thư làm sao lại quen biết Cố Bắc Mộ. Hai cô gái nhảy điệu Tăng-gô, là lần đầu tiên nhìn thấy.

Cố Bắc Mộ ôm eo của cô, môi tiến đến bên tai: "Cô dẫm lên tôi."

Bạch Du thối lui một bước, ngượng ngùng nói: "Thật có lỗi, tôi thật sự không biết..."

Cố Bắc Mộ ôn nhu cười: " Hôm nay cô có tâm sự."

Bị đối phương nhìn thấu, Bạch Du hơi hơi cúi đầu: "Ừ... Mẹ của tôi sẽ rất nhanh tuyên bố tin tức tôi kết hôn với Chu Truyện Diệu."

Cố Bắc Mộ hỏi: "Cô nguyện ý gả cho hắn sao?"

Lúc này, Chu Truyện Diệu ở bên ngoài sàn nhảy gọi tên của các cô: "Bạch Du! Bắc Mộ!"

Bạch Du nghe được hắn thanh âm, liền cảm thấy bực bội, bác bỏ: "Đương nhiên không muốn!"

Cố Bắc Mộ: "Nếu như cô tín nhiệm tôi, tôi có biện pháp giúp cô tránh thoát một kiếp."

Bạch Du ngẩng đầu, đối mặt t đồng tử đen kịt của cô ấy: "Muốn thế nào?"

Chu Truyện Diệu vòng vo cả buổi, phát hiện chậm nửa nhịp, Cố Bắc Mộ và Bạch Du cùng nhảy điệu Tăng-gô. Hai đại mỹ nhân xuân sắc tươi đẹp, đang xoay tròn nhảy múa trong sàn nhảy phủ kín Hắc Diệu Thạch, cực kỳ xinh đẹp gợi cảm.

"Bắc Mộ quen thuộc với Bạch Du như vậy khi nào?" Chu Truyện Diệu lẩm bẩm.

Lưu Như đi tới, thấy hai người khiêu vũ, lông mày nhăn lại.

Bạch Du trong sàn nhảy, đột nhiên bước chân rẽ ngang, suýt nữa té ngã trên đất, may mắn Cố Bắc Mộ phản ứng kịp thời, kéo lấy cô.

"A... Đau quá..." Tay Bạch Du chống lên bả vai Cố Bắc Mộ, mặt áp đến bộ ngực nhô lên của Cố Bắc Mộ, cảm thấy một mảnh mềm mại, nhưng không hề có độ ấm, mơ hồ có chút quái dị nói không nên lời.

Cố Bắc Mộ cúi xuống, xem xét mắt cá chân Bạch Du: "Chân bị trật rồi."

Lưu Như liền vội vàng tiến lên: "Có nghiêm trọng không?"

"Bôi thuốc là tốt rồi, thuốc ở lầu hai." Bạch Du nhìn về phía Cố Bắc Mộ, "Cô dẫn tôi đi lên trên lầu đi."

Cố Bắc Mộ nâng Bạch Du dậy, dìu lên hướng lầu hai, lưu lại Lưu Như mày nhíu ngày càng sâu.

Chu Truyện Diệu cũng muốn đi theo, sau khi Bạch Du tiến vào khuê phòng, không chút nào lưu tình khóa cửa phòng lại.

Chu Truyện Diệu dùng sức gõ cửa, Bạch Du giả bộ không nghe thấy, nhẹ nhàng đi thẳng vào, nào có bộ dạng bị thương: "Tôi phải kéo dài đến khi nào, mẹ tôi mới buông tha chuyện tuyên bố hôn sự."

Cố Bắc Mộ ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn đồng hồ: "Ít nhất phải đợi yến hội chấm dứt, khách khứa sẽ không nghỉ ngơi quá lâu."

Bạch Du quay người nhìn về phía Cố Bắc Mộ, chậm nửa nhịp phát hiện áo ngực hồng nhạt ở đầu giường, ngay trước mắt Cố Bắc Mộ.

Bạch Du nhanh chóng chạy đến đầu giường, khom người cất áo ngực vào ngăn tủ: "Đây là đồ buổi sáng thay ra."

Dưới ánh đèn, Cố Bắc Mộ cúi đầu nhìn cô, con mắt phượng hẹp dài cười thành thành đường vòng cung: "Hoa văn thật đáng yêu."

Mặt Bạch Du bỗng dưng đỏ lên, lại âm thầm phỉ nhổ bản thân, đối phương cũng là con gái, làm gì xấu hổ thành như vậy.

Cố Bắc Mộ chỉ bình rượu đỏ bày ở trên bàn: "Chỗ của cô làm sao còn có rượu?"

Bạch Du bưng chai rượu lên: "Bạn tôi tặng cho đấy, nồng độ rất cao. Tôi không uống rượu, nên đặt ở đó làm đồ trang trí, cô muốn uống một ly không?"

Cố Bắc Mộ miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha, tay nâng cằm, cười cười với Bạch Du: "Có thể."

Yến hội sắp chấm dứt, Lưu Như đến phòng con gái, gõ cửa phòng: "Sao lại khóa cửa, chân tốt hơn chút nào chưa?"

Bạch Du quát lên: "Mẹ, chân con đau, không dậy nổi."

Lưu Như hỏi: "Cô gái họ Cố thì sao?"

Bạch Du rót rượu đỏ cho Cố Bắc Mộ, nói dối: "Cô ấy trở về rồi."

Lưu Như nhíu mày: "Là ai khóa cửa?"

Bạch Du tự biết lòi đuôi, cắn cắn đầu lưỡi: "A... Tự con khóa lại đấy."

"Mẹ mặc kệ con đấy." Lưu Như quay người rời đi, sao nhìn không ra tâm tư của con gái, hôn sự đợi lần sau tuyên bố là được.

Cố Bắc Mộ híp mắt lại, lộ ra men say, thân thiết bóp mũi cô: "Nói dối cũng không biết."

"Cô say rồi." Bạch Du quay mặt, nhỏ giọng nói.

Cố Bắc Mộ ừm một tiếng, khép chặt mí mắt, nghiêng người nằm trên ghế sa lon, thật lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn như là ngủ rồi.

"Tửu lượng không tốt lắm nhỉ." Bạch Du sợ cô cảm lạnh, đỡ Cố Bắc Mộ lên giường, cởi giày cao gót cho cô ấy, nhẹ nhàng đắp chăn lông mềm mại lên.

Bạch Du cúi đầu dò xét cô.

Hai gò má Cố Bắc Mộ hơi hơi ửng đỏ, lông mi đen nhánh chớp chớp, nốt ruồi ở dưới khóe mắt sau khi say rượu càng thêm mị hoặc.

"Thật xinh đẹp." Bạch Duthán phục, nếu cô ấy là sinh ra là đàn ông, lớn lên cũng có thể tương đối tuấn mỹ.

Ai, nghĩ ngợi lung tung cái gì, cô dừng lại ý niệm quái dị này trong đầu.

Hồi lâu, Cố Bắc Mộ không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sau khi Bạch Du tắm rửa, thay áo ngủ, nằm xuống bên cạnh Cố Bắc Mộ.

Đây là cô lần đầu cô ngủ bên một người con gái.

Bạch Du kéo đèn bàn lên, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."

Nửa đêm, trong khuê phòng một mảnh đen kịt.

Cố Bắc Mộ mở mắt ra, nhìn về phía Bạch Du ngủ say bên cạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.

"Một chút phòng bị cũng không có."

Tư thế ngủ của Bạch Du giống như bạch tuộc, vô ý thức quấn quít Cố Bắc Mộ. Hai vυ" căng tròn dưới áo ngủ chống lên cánh tay, truyền đến xúc cảm mềm mại cực kỳ co dãn, đủ để khiến người huyết mạch phun trào.

Trong đệm chăn là mùi hương thơm ngát của thiếu nữ, phát ra một tia tư vị tìиɧ ɖu͙©.

Cố Bắc Mộ không để lại dấu vết mà đứng dậy, đắp kín chăn cho cô, lặng yên không một tiếng động rời khỏi khuê phòng.

Gường mỹ nhân tuy làm cho người nhung nhớ, nhưng bây giờ, còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.