Chương 2: Sự dụ hoặc của cô ấy

Trong gang tấc, Bạch Du phát hiện góc mắt phải của Cố Bắc Mộ, có một nốt ruồi nhỏ, phong tình trời sinh.

Bầu không khí mập mờ lưu chuyển trong xe, toàn thân Bạch Du như nhũn ra, xương sống phát ra từng đợt tê dại, đột nhiên tim đập nhanh hơn, đầu óc như bị nước ấm xối qua.

Cố Bắc Mộ là nữ, lời thổ lộ của cô ấy, thật giả lẫn lộn, nhất định là đang trêu đùa mình mà thôi.

"Tôi đi về trước." Bạch Du nặn ra một nụ cười, tay đưa về sau lưng kéo tay lái xuống, dùng sức đẩy.

Cửa xe mở ra, Bạch Du nhanh chóng chui ra khỏi xe thể thao, chạy tới đường cái rộng rãi thoáng đãng.

Vừa vặn một chiếc tắc xi chạy đến, Bạch Du gọi lái xe, vội vàng lên xe: "Vui lòng tới đường Kim Đài."

Cố Bắc Mộ nhìn tắc xi rời đi, nghiền ngẫm cười cười, nắm trong tay một dúm tóc vừa bị cắt.

Đó là tóc của thiếu nữ, đen bóng mềm mại, hoàn toàn khác biệt với tóc quăn của Cố Bắc Mộ, rõ ràng thuộc về Bạch Du.

...

Về đến nhà, cả người Bạch Du mệt mỏi, vẫn cố chịu chạy tới phòng ngủ của mẹ Lưu Như, phẫn uất đưa ra thỉnh cầu từ hôn.

Lưu Như đang đắp mặt nạ đất sét, nghe được lời của con gái, phản ứng có thể nói là một loại kịch liệt, mặt nạ đất sét đãkhô bị vỡ ra vài miếng, khuôn mặt như bị vỡ nát.

"Á! Con chậm một chút lại nói với ta!" Lưu Như vuốt mặt nạ trên mặt, phòng ngừa đất sẹt lại bị vỡ ra.

Bạch Du nhẫn nại, chờ mẹ rửa rửa sạch mặt, đưa ảnh chụp cho bà xem.

Lưu Như đeo kính lão lên, cẩn thận nhìn vào ảnh chụp, chỉ về phía Cố Bắc Mộ: "Người kia là ai, bộ dạng như vậy, bảo ta làm sao mà nhìn ra được?"

Bạch Du bất đắc dĩ giải thích tình huống tối nay, lên án mạnh mẽ Chu Truyện Diệu có tâm tư khác.

Lưu Như tháo kính lão xuống, nhìn vào gương thoa serum, ngữ khí bình thản hỏi lại: "Cũng bởi vì loại chuyện này, con không muốn gả cho Chu Truyện Diệu?"

Bạch Du: "Con định ngày mai sẽ truyền tin cho Chu gia, hủy bỏ chuyện đính hôn với Chu Truyện Diệu."

"Đừng tức giận như trẻ con nữa." Lúc này giọng điệu Lưu Như mới nghiêm túc, "Luận gia thế, tướng mạo, học thức, tuổi tác, Chu Truyện Diệu là đàn ông khó có được xứng đôi với con, từ trên xuống dưới Chu gia đều là cán bộ nòng cốt theo chính trị, gả đi tuyệt đối sẽ không chịu khổ."

Vẻ mặt Bạch Du xem thường: "Hắn thích một phụ nữ khác."

Lưu Như bôi kem mắt, vẻ mặt tràn đầy đắc ý: "Vậy thì thế nào, trước khi kết hôn, nghe nói ba của con đã thích một cô gái giai cấp tiểu tư sản, nhưng mà sau khi kết hôn, hắn chặt đứt đoạn nghiệt duyên này, toàn tâm toàn ý đối với mẹ."

Lưu Như nhìn con gái nhỏ tựa như hoa hồng trắng trong gương, mỉm cười: "Tin tưởng với mị lực của con gái ta, sau khi kết hôn cũng có thể mê hoặc được Chu Truyện Diệu."

Bạch Du mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm lại phức tạp, quay người rời phòng ngủ, để lại một câu: "Chu Truyện Diệu sao có thể đánh đồng với cha của con!"

Trong lòng của cô, cha Bạch Lục Sơn là đại anh hùng, một lần hành động hai mươi tám năm trước đã bình định sự xâm lấn Bắc Quốc, sách sử tràn ngập công lao to lớn của người.

Mặc dù một năm bốn mùa, cha vì bảo vệ quốc gia, phần lớn thời gian đều ở trong quân đội, Bạch Du cũng chỉ được gặp người vài lần. Từ nhỏ đến lớn, thân ảnh cha cao lớn đứng sừng sững ở trước người của cô, nhớ kỹ bàn tay dày rộng rắn chắc của người, vỗ vào đầu vai nho nhỏ của cô: "Con là con gái của Bạch Lục Sơn ta, khẳng định kiên cường hơn so với những cô gái khác."

Đại ca Bạch Cảnh Hạo tiếp nhận nguyện vọng của cha, hôm nay đã là thiếu tá không quân. Nhưng cố tình cô lại là một người con gái, bị mẹ dồn ép học múa ba-lê, khóa học thục nữ, đến cả người đàn ông cô sẽ gả cũng không phải do cô chọn lấy.

Lưu Như vẫn không quên dặn dò một tiếng: "Ngày mai có vũ hội, trước khi ngủ nhớ đắp mặt nạ, trang điểm cho đẹp."

Trải sẵn đường dương quang cho con gái, chỉ cần tự nó bước đi nữa thôi, Lưu Như rất xác định con gái sẽ hạnh phúc cả đời.

Đi vào phòng ngủ, Bạch Du tắm gội xong, mặc áo ngủ tơ lụa, người chìm trong chăn bông, mềm mại thoải mái.

Nhớ lại chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, Bạch Du chỉ cảm thấy vô cùng khó làm, mẹ tuyệt đối sẽ không hủy bỏ hôn ước, quan hệ thông gia chính trị sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho gia tộc đôi bên.

Hay là, đợi cha và anh trai về nhà, lại theo chân bọn họ thảo luận chuyenj đính hôn, anh trai thương mình như vậy, nói không chừng có thể nói đạo lý được.

Hôm sau, Lưu Như phái quản gia thu xếp yến hội, mời mọi người trong giới thượng lưu.

Đợi khách khứa đến đông đủ, Lưu Như kéo tay Bạch Du, chầm chậm bước xuống cầu thang trải thảm đỏ.

Lưu Như năm nay bốn mươi lăm tuổi, ngày ngày cẩn thận chăm sóc bảo dưỡng, làn da vẫn còn rất mỹ lệ, mặc váy màu tím sậm, cao quý đoan trang, như là phu nhân bước ra từ trong tranh.

Bạch Du trang điểm và sử dụng trang sức trang nhã, một thân váy dài thêu ngọc trai trắng, tóc đen búi trong vương miện nho nhỏ, bờ vai xinh đẹp đỡ cổ thiên nga, chân dài được tơ bạc che phủ giống như đuôi cá vảy trắng.

Khách khứa nhìn về phía Bạch Du trang phục lộng lẫy, phát ra tiếng than thở nhao nhao.

Lưu Như hưởng thụ ánh mắt kinh diễm của mọi người, dương dương đắc ý.

Lưu Như ngoại trừ mở tiệc, còn rất hứng thú là giả trang con gái thành tiểu công chúa. Con gái là đóa hoa tươi bà dùng thời gian cả đời chăm sóc, cũng là để tiếp nối thanh danh người đẹp của bà.

Gương mặt Bạch Du tinh xảo xinh đẹp, vẫn luôn không chút biểu tình, điềm tĩnh thanh nhã giống như búp bê Nhật Bản.

Chu Truyện Diệu chạy ra chào đón, liên tục tán thưởng mỹ mạo của hai mẹ con.

Lưu Như đối với việc được tán dương rất hưởng thụ, sau khi hàn huyên mấy câu với Chu Truyện Diệu, thoát ra đi tìm đám bạn khuê mật, để lại con gái và con rể tương lai có thời gian ở một chỗ.

Bạch Du căn bản không muốn để ý Chu Truyện Diệu, chỉ ngắn gọn trả lời hắn "Ừ" .

Chu Truyện Diệu thở dài: "Còn đang tức giận sao?"

Bạch Du không phải tức giận, thời điểm chán ghét một người, đáp lại đối phương một tiếng cũng cảm thấy buồn nôn.

Chu Truyện Diệu nói: "Sắp đính hôn rồi, đừng tức giận được chứ."

Bạch Du cảm thấy hắn nói rất kỳ quái, không giống thỏa hiệp hay xin lỗi, ngược lại có chút ý vị uy hϊếp.

Ngữ khí Bạch Du kiên định: "Tôi sẽ không đính hôn với anh!"

"Không đính hôn?" Chu Truyện Diệu dường như nghe được một chuyện cười, "Cô chẳng lẽ còn không biết, mẹ cô tổ chức buổi yến hội này, là vì tuyên bố hôn sự của chúng ta trước mặt mọi người?"

Bạch Du trừng lớn mắt, chấn kinh tại chỗ.

Trách không được cô hỏi nguyên nhân tổ chức yến hội, mẹ lại ấp a ấp úng. Hóa ra là không tôn trọng ý kiến của mình, cứ thế quyết định.

Vì sao, vì sao mỗi lần đều là như vậy!

"Cố tiểu thư!"

Cách biển người, nhiệt tình kêu gọi, lay tỉnh Bạch Du đang suy nghĩ hỗn loạn.

Bạch Du quay đầu, nhìn theo hướng thanh âm phát ra.

Hình ảnh màu đỏ xinh đẹp mỹ lệ, hào quang tươi đẹp đứng ở bên trong cửa phòng mở rộng, tựa như mặt trời màu đỏ nóng cháy, làm cho người nhìn chăm chú.

Nhiều người đàn ông, liên tiếp chạy tới vây quanh làm quen với cô ấy, cũng có không ít người vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt dò xét cô.

Cô ấy tóc dài như thác nước, một cái nhăn mày một nụ cười, đều bắn ra ra mị lực nóng bỏng, từ lúc sinh ra đã là tiêu điểm của mọi người.

Thời khắc Chu Truyện Diệu nhìn thấy Cố Bắc Mộ, ánh mắt cũng trừng thẳng, thế nhưng vẫn lo lắng Bạch Du tức giận, không dám tiến lên chào hỏi Cố Bắc Mộ.

Phu nhân có mối quan hệ không tốt với Lưu Như, cố ý châm biếm: "Vốn tưởng rằng con gái của bà đã đủ đẹp, không nghĩ tới còn có mỹ nhân như vậy, quả nhiên nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên."

Lưu Như bị đả kích nổi giận, trên mặt giả bộ như không thèm để ý. Tìm hiểu mới biết, người phụ nữ váy đỏ kia là gái hồng lâu nổi danh năm gần đây.

Lưu Như khinh thường loại nữ nhân này nhất, cho rằng dựa vào vài phần tư sắc, có thể lăn lộn trên đấu trường danh lợi như cá gặp nước.

Mà lúc này, trong đầu Bạch Du đầy suy nghĩ kế tiếp làm sao bây giờ, nếu ngồi chờ chết, mẹ của cô sẽ rất nhanh tuyên bố hôn sự.

Nhạc nhẹ chuyển thành điệu Valse, không ít người cả trai lẫn gái, liên tiếp lên sàn khiêu vũ.

Lưu Như cách đó không xa, liếc mắt với Chu Truyện Diệu. Chu Truyện Diệu lập tức hiểu ý, làm ra tư thế mời nhảy.

Bạch Du nghiêng người, không rảnh mà để ý.

Ngay tại lúc đó, Cố Bắc Mộ một thân váy đỏ chen ngang giữa hai người, ánh sáng màu đỏ nơi hoa tai bảo thạch tỏa ra lấp lánh.

"Theo tôi nhảy một điệu." Cô ấy đè thấp giọng nói, gợi cảm trầm thấp, có một tia ép buộc không cho từ chối.

Nội tâm Chu Truyện Diệu điên xuồng sung sướиɠ, thầm nghĩ Bắc Mộ hẳn là đang ghen, trực tiếp đoạt hắn trước mặt Bạch Du!

Chu Truyện Diệu lo lắng đắc tội mẹ vợ, cúi đầu lâm vào buồn rầu: "Nếu không, từng người một đi, ta nhảy với Bạch Du trước, Bắc Mộ đợi điệu sau nhé."

Thật lâu, lại không có ai đáp lời hắn.

Hắn ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng hai vị giai nhân.

Người chung quanh nhao nhác ánh mắt nhìn về phía Chu Truyện Diệu đang vò đầu bứt tai như con khỉ.

"Bắc Mộ, Bạch Du, hai người ở đâu vậy! ?"