TG1- Chương 4: Cửa hàng mua sắm

Có thể là bởi Trương Húc Ninh quá xúc động, không ngừng thể hiện tình yêu với cô, nên lúc Tô Mã Lệ trở lại phòng ngủ, vừa vào trong cửa hàng mua sắm —— Ồ! 76 điểm năng lượng!

Một chút năng lượng không mua được kỹ năng gì cả, nhưng một chút năng lượng có thể đổi được tận một trăm tệ! Là một trăm tệ đó! Tiền ăn một tuần của cô cũng chỉ hơn 100 tệ!

Bây giờ cô có 7800 tệ!

Tô Mã Lệ nhìn con số trong thẻ ngân hàng, mừng đến mức suýt thì ngất! Người chưa từng có quá 5000 tệ trong thẻ ngân hàng tiền, bây giờ có 7800 tệ!

Không phải chỉ là tán tỉnh thôi sao! Cô làm!

Tranh thủ thời gian, Tô Mã Lệ cẩn thận tìm kiếm trong cửa hàng mua sắm xem có vật gì tốt và tốn bao nhiêu.

Vì thế cô xem đến chảy cả nước miếng.

【 Thuốc cải thiện gen: Cải thiện gien khuyết tật, tránh cho các bệnh có thể gây mất mạng, vd như căn bệnh ung thư đã được hành tinh Tô Mã Tháp ngăn chặn, bệnh teo cơ tủy( và 3000 nhiều loại bệnh khác nhau ) 】

Cái này có giá trị một vạn.

【 Thuốc cải tạo gen ( phiên bản sắc đẹp và cơ thể): Cải tạo gien có thể sửa đổi làn da không bao giờ lão hóa, dù phơi nắng cũng không bị đen đi. Ăn không mập, giảm bớt lông tơ, da dẻ căng mịn. 】

【 Thuốc cải tạo gen ( phiên bản cường hóa thân thể): Cải tạo gien, đẩy các chỉ số thân thể con người đến cực hạn. 】

Thậm chí còn có ——【 Thuốc cải tạo gen ( phiên bản sinh con): Cải tạo gien, gíup phái nữ trở nên quyến rũ, mang lại vui thú trên giường gấp trăm lần. 】

Giá chào bán đều là 5000.

Ngoại trừ các loại thuốc có thể cải tạo thân thể, Tô Mã Lệ cảm thấy hứng thú nhất chính là các loại kỹ năng bên trong.

Bao gồm âm nhạc, hội họa, giám định và thưởng thức, kỳ nghệ,...vv Chỉ cần bạn có thể nghĩ đến, thì đều có thể ở tìm được bên trong cửa hàng!

Tô Mã Lệ nhanh chóng lục tìm kiến thức sinh học. Cô phát hiện mình hoàn toàn không hiểu cách lý giải kiến thức sinh vật học của hành tinh Tô Mã Tháp.

Nhưng chỉ cần cô mua nó thì những kiến thức này sẽ truyền vào trong đầu cô! Đấy chính là hành tinh Tô Mã Tháp, nơi đã chinh phục được 3000 căn bệnh nan y trên trái đất!

Tất cả tri thức đó đều có xuất xứ từ những bậc thầy khác nhau trong linh vực sinh vật trên hành tinh Tô Mã Tháp. Tô Mã Lệ sắp điên rồi! Cô điên mất rồi!

Đừng nói chỉ là tán tỉnh, nếu có thể để cô học hết tất cả những kiến thức đó, bảo cô chết ngay lập tức, hóa thành linh hồn tiếp tục nghiên cứu cũng được nữa!

Vì thế Tô Mã Lệ từ không hứng thú mấy, bây giờ trở nên vô cùng coi trọng cuộc hẹn hò này. Thậm chí cô còn thay bộ quần áo đẹp nhất của mình, tuy chỉ đơn giản là một cái chân váy jeans ngắn kết hợp với áo phông màu đen.

Lúc Trương Húc Ninh thấy Tô Mã Lệ mặc váy đi xuống lầu, ngây ra như phỗng!

Anh đứng nơi đó không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn Tô Mã Lệ.

Là bởi vì hẹn hò…… Cho nên Lệ Lệ mới mặc sao như vậy? Cô mặc váy? Trương Húc Ninh mở cờ trong bụng, không thể ngừng cười, hắn nhịn không được lớn tiếng nói: “Lệ Lệ, em đẹp quá!”

Cả tòa ký túc xá đều nghe được tiếng của hắn!

Tô Mã Lệ có chút xấu hổ giữ chặt Trương Húc Ninh, cô muốn kéo hắn ra bên ngoài, mà Trương Húc Ninh lại cho rằng cô muốn nắm tay hắn, vì thế hai người tay nắm tay!

Giờ khắc này tim Trương Húc Ninh đập rộn ràng, hormone cũng tăng vọt trong nháy mắt!

“Lệ Lệ, anh rất vui! Có phải em sắp chấp nhận anh rồi đúng không? Không cần trả lời, để anh tự mình từ từ cảm nhận! Anh thật sự rất vui!”

Tô Mã Lệ nhìn dáng vẻ Trương Húc Ninh mừng như điên, có chút không đành rút tay hắn ra.

Bỏ đi, cứ năm như vậy cũng được.

Vốn dĩ là cô nợ anh.

Cho dù trong lòng Tô Mã Lệ áy náy, nhưng cô sẽ không từ bỏ. Cô chỉ có thể đối xử với Trương Húc Ninh tốt hơn một chút, ít nhất là tốt nhất có thể trong phạm vi những việc cô có thể làm.

Trương Húc Ninh dẫn cô đến một tiệm cơm gia đình bình thường.

Anh thật sự tinh ý, biết Tô Mã Lệ có khả năng sẽ không thích đến chỗ đắt tiền, hơn nữa tiệm cơm gia đình khá bình dân, có thể gần khoảng cách giữa hai người họ.

“Hai người chúng ta ăn ba món là đủ rồi!”

Tô Mã Lệ sợ Trương Húc Ninh gọi nhiều quá sẽ lãng phí, nên lên tiếng nhắc nhở.

“Ồ, vậy được!”

Trương Húc Ninh có chút chưa đã thèm, dừng chọn món lại.

“Phục vụ, tôi muốn ba món này, cá phi lê chua cay, ngô xào hạt thông, canh cải nấu thịt viên!”

Mặc dù đây là buổi hẹn hò đầu tiên với Tô Mã Lệ, Trương Húc Ninh cũng không cảm thấy dè dặt ha xấu hổ, mà thay vào đó anh đối xử với Tô Mã Lệ rất nhiệt tình, anh cũng nói rất nhiều.

“Anh rất muốn biết em thích ăn gì, nhưng em cứ nói ăn gì cùng được!”

Bởi vì những lời cô nói đều là thật. Ở nhà cô chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, nào có quyền được gọi món. Cơm trong trường học ở nông thôn hầu như là rau xanh và đậu hũ. Đến khi cô thoát khỏi hoàn cảnh sống đó thì lại phải đi làm thêm tích góp tiền đóng học phí, cho nên cô càng không thể lãng phí tiền, một ngày ba bữa chỉ ăn qua loa cho xong.

Nhưng Tô Mã Lệ không định kể với Trương Húc Ninh về gia đình của mình, cô và anh vẫn chưa thân thiết tới thế.

Vì thế Tô Mã Lệ chỉ có thể cười cho qua.

Tuy Trương Húc Ninh nhìn thì khờ khạo, nhưng trên thực tế EQ và IQ của hắn đều rất cao, chỉ là ở trước mặt Tô Mã Lệ đầu óc anh khôn