Chương 9: Máu chảy

Nghe ông nội nói, Mộ Vân lúc này mới chỉ là đứa trẻ lên ba, chẳng biết đúng sai thế nào, thằng bé chỉ biết tin theo, núp sau lưng lão. Dương Triệu Đức đứng một lát cảm nhận mới nghĩ chắc nhận lầm, liền tiếp tục đoạn đường còn lại Về đến nhà, DươngThừa Hàn và Hoàng Nguyệt Anh cũng không hỏi nhiều, hai vợ chồng vẫn chỉ nghĩ đơn giản là ông cháu tới nhà dì chơi rồi ở lại, cũng chỉ vệ sinh đơn giản cho thằng bé rồi đi ngủ.

Nhưng đêm đó Mộ Vân lại không ngủ được, vì cả ngày thằng bé ngủ quá nhiều rồi. Dương Triệu Đức cũng không đả động gì tới chuyện xảy ra trước đó Năm tháng cứ bình yên như vậy, thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã 3 năm trôi qua, Mộ Vân đã đến tuổi đi học, so với nó khi còn bé, giờ trông thằng bé thông minh, đáng yêu, dù là ai cũng khen vậy.

Hàng xóm láng giềng ai cũng yêu mến, khiến gia đình Mộ Vân rất hãnh diện, ai mà chẳng thích được khen. Không lâu sau khi sinh nhật thứ 5 của Mộ Vân, ngày khai giảng cũng là ngày mà Dương Thừa Hàn và Hoàng Nguyệt Anh mong chờ nhất, vì cuối cùng đứa con trai độc nhất cũng đến tuổi đi học.

Vừa rạng sáng, Hoàng Nguyệt Anh đã đánh thức thằng bé dậy, mặc dù Mộ Vân ngái ngủ, uể ngoải, nhưng dưới sự khẩn trương, và một chiếc khăn lạnh toát lau mặt, thằng bé đành phải dậy, không tình nguyện đi thay đồ, rồi vệ sinh cá nhân.

Ăn sáng xong, cha mẹ đưa Mộ Vân đi nhập học. Mộ Vân chẳng háo hức hay kỳ vọng lắm khi đi học, bởi vì 3 tuổi nó đã được dạy chữ, bốn tuổi đã học xong bảng cửu chương, cộng với những thứ mà ông nội đã dạy.

Tuy rằng đây chỉ là những thứ kiến thức cơ bản, nhưng đối với một đứa trẻ mới chưa đầy 6 tuổi, là cả một kì tích. Trong quá trình đăng ký nhập học, giáo viên có hỏi một số câu, Mộ Vân trả lời trôi chảy, thậm chí còn thuộc lòng một số bài thơ cổ lưu truyền của các thi sĩ nổi tiếng, cũng kể một số thể loại văn học mà mình nhớ được, điều này khiến cho mọi người ở đó trố mắt nhìn.

Các giáo viên khi khen hết lời, còn nói đùa là Mộ Vân chắc giấu tài liệu để tham khảo ở đâu đó, khiến Dương Thừa Hàn và Hoàng Nguyệt Anh vui cười không thôi. Thủ tục xong xuôi, lúc này Mộ Vân chính thức học tiểu học, nửa năm này Mộ Vân được cô giáo chủ nhiệm gọi là Hoa Đỏ Tiên Phong, (là chỉ bạn học có thành tích nổi tội nhất, khuyến khích các bạn khác phấn đấu học tập), từ khi khai giảng tới giờ, số hoa đỏ mang tên thằng bé cũng nhiều nhất trường.

Lịch họp phụ huynh tới, nhiều bậc cha mẹ sang xin ý kiến Hoàng Nguyệt Anh cách dạy con, nàng chỉ trả lời chủ yếu xoay quanh do các con tự thân chăm chỉ, cố gắng rèn luyện. Tuy nhiên, sự thật cũng đúng là vậy, Mộ Vân rất chăm học, nhưng trong mắt thằng bé, thời gian mỗi ngày đi học ở trường là khá lãng phí, sách trên lớp giáo viên dạy hẳn một kỳ, còn nó xem có hai tuần tự học.

Đi thi luôn đạt 100 điểm, trên lớp được các bạn tôn danh là Tiểu Bá Thương. Trèo cây bắt ếch, chơi bắn bi, quạt và xếp bìa cứng, thằng bé cũng chơi với tất cả các bạn dù lớp ngoan hay lớp hư, tuy vậy thành tích vẫn quá nổi trội, đạo đức vẫn tốt nên cô giáo cũng coi như không thấy gì.

Chỉ lạ một điều là ai dạy thằng bé trở nên xuất sắc như thế? Ngày này qua ngày khác, thấm thoắt cũng sắp hết kỳ 1, chuẩn bị tới ngày kiểm tra cuối kì, vào thời gian này, học sinh trong lớp hầu như ai cũng mang tập vở và sách giáo khoa về nhà, đến trường thì đi sớm học tập chăm chỉ. Ở lớp là ôn tập để thi, chỉ làm bài kiểm tra.

Mộ Vân đạt thành tích học sinh 3 tốt, mang giấy khen về khoe cha mẹ, giờ thực lực thằng bé phải so sánh với học sinh trung học. Ngày thi cuối cùng, Mộ Vân chẳng mang theo bất cứ một đồ dùng gì. Chỉ cầm theo một cây bút và cục tẩy, nghênh ngang làm phần thi chốt hạ.

Tiểu học thì chỉ thi hai môn chủ đạo là tiếng Trung và toán đại số, thời gian làm bài không dài, cũng chẳng phải vô cớ mà danh hiệu Mộ Vân đạt được nhiều không đếm xuể, thực tế thằng bé luôn bỏ xa phần còn lại trong học tập., Bài kiểm tra nào cũng thế.

Khi tất cả các bạn đang miệt mài làm bài thì thằng bé đã mang lên nộp. Điều này khiến cô giáo lo ngại thằng bé làm nhanh sẽ bất cẩn, sai sót khuyên kiểm tra lại. Thế nhưng nhiều lần như vậy rồi mà thằng bé vẫn luôn đạt 100 điểm, dần dần cũng quen, các giáo viên cũng chẳng ai nghi ngờ thành tích học tập của nó cả.

"Thưa cô, em nộp bài."

Thời gian làm bài chưa được mười phút, Mộ Vân đi lên phía bục giảng, hai tay đưa bài làm cho giáo viên. Cô giáo nhìn Mộ Vân, gật đầu nói:

"Xong rồi, thì nộp bài, em vào phòng nghỉ giải lao đi."

Mộ Vân chẳng do dự, đặt bài lên bàn giáo viên, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng thi.

Cuối cùng, Mộ Vân thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm vì đã xong học kỳ này, mà giờ này có lẽ do nó làm bài nhanh quá, sân chơi trong trường vắng hoe, chưa có ai ra cả. Khẽ âu sầu, Mộ Vân chỉ có thể tới bãi cỏ trên sân, không thoải mái mà ngồi xuống.

Giờ là Đông chí, dù trời quang đãng, nhưng nắng không gắt, đông năm nay mặt trời chiếu rọi chỉ thấy âm ấm, nếu có thể dưới ánh mặt trời, cảm nhận sự ấm áp trong mùa đông, đó cũng là một cách để thư giãn. Mộ Vân nằm ngang trên bãi cỏ, hai mắt nhắm chặt, tay kê đầu, chân vắt qua nhau, dáng vẻ thư giãn, hệt ông cụ non trong bộ dáng thằng nhóc 6 tuổi.

Nằm một lúc thấy tê mỏi hai tay, Mộ Vân không khỏi thu lại, nắm duỗi một hồi, liền kê đầu xuống nền cỏ, nhưng được một lát, cơn đau truyền tới, khiến Mộ Vân Thâm mở mắt ra, thầm nghĩ sao nằm cỏ mà cứng như thế chứ. Tại ngay khi Mộ Vân đang than thở, chợt có thứ gì loé lên trên đầu thằng bé, Mộ Vân nhíu mày, nhìn lên không trung.

Lúc này, trời xanh không một gợn mây, mặt trời đứng bóng, nhưng lúc này ở bên rìa lại có quầng sáng bảy sắc, phát ra hào quang hình tròn mặt trời đang toả khói. Cảnh sắc lúc này, thập phần kinh diễm. Lần đầu tiên nó thấy kỳ quan như vậy, không khỏi nhìn chằm chằm vào vầng sáng cầu vồng thiêu đốt bên rìa mặt trời.

Năm phút sau, quầng sáng hình tròn bảy sắc lớn hơn, màu đậm dần. Điều này khiến cho Mộ Vân rất háo hức chờ đợi Nhưng mà, ngay lúc Mộ Vân còn đang kinh ngạc, từ bụng truyền đến một cơn đau nhói khiến cho thằng bé khó chịu, nó choáng váng thu mắt lại, quằn quại lật người lên. Cởi mớ quần áo dày cộp nhìn xuống rốn, không thấy thì thôi chứ thấy thì phát hoảng, thằng bé thấy trên bụng không ngừng có máu nóng trào ra, áo mặc trên người thấm đẫm màu đỏ tươi!