Chương 8: Dạ Trùng Âm Phong

Dương Triệu Đức căn dặn xong hai mẹ con Tiểu Lý, liền cầm ba nén hương tới bên cửa sổ, đặt lên thềm, lẩm nhẩm:

"Thái Thượng Tam Thanh, Thiên Địa Thanh Minh, Hướng Hồn Dẫn Đạo, Quy Tức Chi Thổ. . . Đi."

Niệm xong, liền hất ba nén hương xuống dưới. Xong xuôi mọi việc, Dương Triệu Đức quay trở lại, lão tới bên Hoàng Tĩnh Nga đang làm túi thơm:

"Có vấn đề gì không..."

Từ bé Hoàng Tĩnh Nga đã được học thêu thùa, chỉ khâu vá đơn giản này, bà chẳng để vào mắt, chốc lát sau, cắt kim, thắt chỉ. Thấy lão hỏi, bà trả lời:

"Được rồi đấy."

Dứt lời liền đưa thành phẩm sang cho Dương Triệu Đức. Lão nhận lấy túi đỏ, cũng chẳng xem xét mà liền tới trước người Tiểu Lý, hai tay linh động đan hai sợi dây dài thừa ra thành một vòng đeo lên cổ Đeo túi cho đứa nhỏ, Dương Triệu Đức đem lá trà vào nếp còn thừa kề sát mũi hài tử, tựa hồ cho nó quen với mùi trước cho quen trước khi đeo túi đỏ sau này.

Nghĩ cũng lạ, đứa bé đang nấc lên vì khóc nhiều, chỉ ngửi vài hơi, liền không bị vậy nữa, gương mặt cũng hồng hào trở lại. Thấy cảnh này, Tiểu Lý không tin nổi vào mắt mình, nàng nhìn Dương Triệu Đức kinh ngạc thốt lên:

"Cữu cữu, người lợi hại quá, mấy ngày nay trừ khi con bé còn không thì con không thể nào dỗ nó nín, vậy mà vào tay người một lát thôi, đâu lại vào đó rồi."

Dương Triệu Đức cười hiền đáp:

"Chỉ cần tống thứ không sạch sẽ đó đi, đứa nhỏ gọi về đủ vía là tự nhiên ngưng khóc thôi."

Hoàng Tĩnh Nga thấy cháu gái mình không còn thút thít nữa, thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng khen:

"Huynh trưởng, khi nào có thời gian thì anh dạy cho thằng con em được không, không nhỡ đâu sau không có đệ tử lại thất truyền y bát."

"Đạo pháp không phải ai cũng có thể học, vả lại dù cho ta có dạy thì còn xem thằng bé muốn hay không, mà hàng ngày nó ra ngoài bận bịu muốn ná thở, làm gì còn thời gian để tâm mấy thứ vô dụng này."

Dương Triệu Đức ôn tồn trả lời, nhưng sự thật sau lời nói này chỉ lão mới rõ, chẳng qua lão trả lời lấy lệ, thâm tâm lão đã tìm được truyền nhân ưng ý nhất rồi, đâu còn sợ tuyệt học thất truyền. Đối thoại một hồi, Dương Triệu Đức lại qua xem xét, cố định túi nhỏ trên cổ hài tử, dặn dò:

"Túi đỏ này bên trong bọc lá trà với gạo nếp trừ tà, an thần, cứ để con bé đeo hàng ngày, trừ lúc đi tắm thì tháo ra , còn lại đeo suốt đêm ngày, nhưng ngày nào đó túi nhỏ này tự dưng biến mất, thì cũng đừng cuống quýt đi tìm, đó là biểu hiện sau này con bé đã được an toàn rồi."

Tiểu Lý khắc ghi lời lão, không ngừng gật đầu đáp:

"Vâng, con nhớ rồi, thật sự cảm ơn cữu cữu nhiều, may mà người phát giác ra sớm, nếu không thì nhà con không lường nổi hậu quả sau đó ra sao nữa."

"Được rồi, chỉ cần an nguy tôn nữ được đảm bảo là xong, huynh trưởng cứ ngồi chơi nhé, em chạy ù đi chợ mua ít đồ, hôm nay hai ông cháu cứ ở lại đây, em muốn Mộ Vân ở chơi vài ngày."

Hoàng Tĩnh Nga thấy việc trong nhà giải quyết xong, thì quay sang lo cho khách, tâm tình phấn chấn, lập tức muốn đi chợ làm cơm, còn muốn giữ Mộ Vân cũng lão ở lại. Dương Triệu Đức tỏ vẻ khó xử, cười cười đáp:

"Không cần bày vẽ ra làm gì, trong nhà còn nhiều việc chưa giải quyết, hôm nay huynh đến chỉ muốn báo cho Nga muội biết, mùng 9 tháng 7 là ngày tốt, lão Tam chọn ngày đó kết hôn là hợp nhất."

Hoàng Tĩnh Nga nghe đại ca nói không ở lại đêm nay thì vẻ mặt có một tia bất đắc dĩ, còn nói thêm:

"Hay ăn tối xong rồi về, đợi em đi mua đồ ăn, đã lâu rồi anh với mấy đứa nhỏ không có cơ hội ngồi ăn với nhau một bữa, cứ ở lại chơi đi, em đi mua tí là về."

Dương Triệu Đức gật đầu đồng ý:

"Được, vậy hai chúng ta ăn xong rồi về, muội bận thì làm đi, Tiểu Lý cứ mang cháu gái về phòng nghỉ ngơi đi con, trẻ con hàng ngày bị mất vía khóc nhiều lắm, chắc chắn ngủ cũng không được yên giấc, cứ mang con nó lên ngủ một giấc là sẽ ổn hơn thôi."

Sắp xếp đâu vào đó, Hoàng Tĩnh Nga xách giỏ đi chợ, Tiểu Lý thì đưa con mình trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại Mộ Vân, ăn no xong, nằm dài trên sofa xem TV, cũng mặc kệ đây có phải nhà mình hay không, tăng volume lên.

Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, Hoàng Tĩnh Nga cũng nấu xong bữa tối, cả nhà cũng đi làm về, quây quần bên mâm cơm, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Sau bữa tối, nhìn đồng hồ cũng tới 20h, chẳng qua hiện tại là tháng 6 mùa hè, cũng có thể là ban đêm, cũng mập mờ thấy đường, khác với mùa đông hơi xế sẩm là tối mịt.

Dương Triệu Đức cũng thu dọn đồ đạc mang theo, chuẩn bị đưa Mộ Vân ra về, mặc dù muội muội rồi đám con cháu nhất quyết giữ lại một đêm, nhưng cuối cùng lão không đồng ý. Con trai cả của Hoàng Tĩnh Nga tên là Hoàng Cảnh Kiệt, cầm đèn pin ra cửa tiễn, cũng được một đoạn đường, Dương Triệu Đức lưng cõng Mộ Vân đuổi hắn về:

"Đến đây thôi, đừng tiễn nữa, ta vẫn thấy rõ đường, con cứ về nhà đi."

Lão đại nhà này cũng là người thành thật, thấy cữu cữu nói như vậy, cũng gật đầu, quay đầu về nhà, Dương Triệu Đức lúc này tiếp tục cõng cháu hướng thôn mình mà đi. Từ thị trấn về nhà, đoạn đường cũng không quá xa, khoảng 20-30p là về tới thôn mình.

Lưng Dương Triệu Đức mặc dù cõng Mộ Vân, nhưng lão vẫn bước phăm phăm rất nhanh, dường như chẳng mệt mỏi chút nào. Đường về nhà, phải đi qua hai cây cầu, cầu gần thị trấn tên là Phúc Nữ, còn cây cầu gần nhà Dương Triệu Đức tên là Chi Nữ, chỉ cần đi qua một đầu cầu, là mốc đánh dấu nhà không còn xa nữa.

Lúc này Dương Triệu Đức một đường đi nhanh, chẳng mấy chốc là tiến tới đầu cầu. Tuy nhiên, tại làng Tây An, người ta đồn thổi cây cầu nay là đất độc, dân làng đồn vào ban đêm, dưới gầm cầu thường xuất hiện những thứ không sạch sẽ, khiến cho thôn dân vào ban đêm khi đi qua đây, đều sẽ cố gắng đi nhanh, không dám nấn ná lại chút nào.

Dương Triệu Đức là người tu đạo, nên lão chẳng coi mấy thứ đó vào đâu, cho nên khi tiến sát lại địa điểm đó, cước bộ của lão vẫn không thay đổi, mà Mộ Vân trên lưng ông nội thì nhàn nhã, không ngừng nhìn ngó xung quanh, tựa hồ thằng bé đối với cảnh vật ban đêm, tựa hồ khá hiếu kỳ. Một phút sau, Dương Triệu Đức bước lên cầu được mười thước, trong lòng lão chẳng có nửa điểm sợ hãi, vẻ mặt hết sức ung dung, thi thoảng còn ngoái đầu lại, trêu chọc cười đùa với Mộ Vân, mà thằng bé vừa hỏi gia gia hết thứ này đến thứ kia, vừa tiếp tục ngắm nhìn bốn phía.

Hai ông cháu đi bộ qua cầu, cây cầu cũng không dài lắm, chừng mười giây đồng hồ là qua, cũng không phát sinh vấn đề gì, tuy nhiên lúc sắp tới đầu ngõ vào nhà, đột nhiên từ sau lưng Dương Triệu Đức thổi tới một luồng âm phong, khiến hai ông cháu lạnh buốt.

Cảm nhận được cơn gió lạnh buốt sống lưng, mi mắt Dương Triệu Đức nhíu chặt, dừng lại trên đường cách nhà chưa đầy 20m, chẳng hiểu sao lão lại đứng yên tại chỗ như vậy một hồi, một bước cũng không đi tiếp.

Nhìn thấy gần về đến nhà mà ông nội lại đứng im không đi tiếp, Mộ Vân hiếu kì hỏi:

"Gia gia, sao không đi tiếp ạ?"

Sắc mặt Dương Triệu Đức trầm xuống, hai mắt lóe sáng nhìn chung quanh, giọng nói tràn đầy lo lắng:

"Có thứ không sạch sẽ bám theo chúng ta, giờ ông cháu ta phải cắt đuôi nó đã, chứ không sẽ mang tai họa về nhà."

Mộ Vân căn bản cũng không hiểu ý gia gia, nhưng giờ phút này thằng bé đang trên lưng lão, cũng chẳng cách nào để tụt xuống, chỉ có thể nhìn lão, nằm im không cựa quậy nữa. Tại lúc Mộ Vân đang loay hoay, lại một trận âm phong thổi tới, so với đợt trước còn âm lãnh hơn vạn phần. . .