Chương 7: Lạc vía

Thấy sắc mặt Dương Triệu Đức hơi do dự, Hoàng Tĩnh Nga lo lắng, bà rõ năng lực của anh trai mình , bình thường con cháu trong nhà gặp bệnh lạ, lão đều nhìn ra được. Hoàng Tĩnh Nga chần chừ, liền hỏi nhỏ:

"Rốt cuộc là bị sao, có ảnh hưởng quá không?"

Hiển nhiên, Hoàng Tĩnh Nga cũng không biết rõ được trúng tà mà lão nói là sao, nhưng nhìn thần sắc lão trước giờ chưa từng như vậy, tâm tư không khỏi hoảng hốt một phen. Dương Triệu Đức nhíu nhíu mày, quay qua nàng dâu hỏi:

"Thời điểm con về bên ngoại, có đưa hài tử qua một số khu vực lạnh lẽo, tựa như nghĩa trang, hay chỗ nào có người mới chết không?. . .

Nàng này họ Lý, mọi người hay gọi là Tiểu Lý, nghe hỏi, nàng suy tư, đầu ngẩng lên trên trần, một hồi liền trả lời:

"Hai mẹ con con về được 3 ngày, trừ ngày đầu có về nhà cô chú, còn lại đều ở nhà ạ."

Dương Triệu Đức nhíu mày, nghi hoặc hỏi tiếp:

"Vậy thì lạ thật, không có đi qua mấy nơi không sạch sẽ, thì sao lại trúng tà được nhỉ?"

"Đại ca, trúng tà cái gì cơ?"

Hoàng Tĩnh Nga bên cạnh không nhìn được liền hỏi ra nghi vấn của mình. Dương Triệu Đức quay qua, ngón tay cái liên tục bấm độn tính toán, hơn mười giây sau mới dừng lại, trả lời:

"Trúng tà của đứa bé này dạng như mất vía, linh hồn của nó giống như bị dọa sợ, chỉ cần con bé tỉnh dậy, thì chắc chắn sẽ khóc, cho dù ai dỗ cũng vô ích. Chẳng qua loại tà này chỉ gặp ở những đứa bé dưới 5 tuổi, còn lớn hơn thì ít, gần như không có."

Hai mẹ con Hoàng Tĩnh Nga nghe xong câu hiểu câu không, hiển nhiên chân tướng vẫn chưa rõ. Tiểu Lý lại cau mày hỏi:

"Vậy con của con sao lại bị dọa sợ như vậy?"

Dương Triệu Đức nhìn chung quanh, sau đó tới cạnh cửa sổ, đem rèm cửa kéo ra, tức thì một tia nắng chiếu vào nhà, đem không gian xung quanh sáng trưng. Vừa làm lão vừa giảng giải:

"Mất vía là một dạng của sợ hãi, là tình trạng Tam đạo hỏa linh thân thể suy yếu, như vậy sẽ bị vong linh xunh quanh để ý, bám theo bắt hồn, trẻ con mở mắt ra là thấy tà vật đáng sợ, tất nhiên sẽ sợ hãi mà khóc. Chẳng qua là chỉ cần không tới những nơi dơ bẩn, trẻ con sẽ ít khả năng gặp phải vong linh."

Trở lại bên cạnh đứa bé, Dương Triệu Đức cẩn thận xem xét lại mặt của con bé lẫn người mẹ một lần nữa, lại hỏi:

"Nhớ kỹ lại xem, có chắc là chưa từng tới nơi nào âm tà không?"

Tiểu Lý nghe lời lão nghĩ kĩ lại một lần, lúc này mới chắc chắn mình không có nhớ sót, thế là gật đầu chắc nịch:

"Chắc chắn không, ở trên núi thì cũng chẳng có gì chơi, từ ngày trở về từ nhà cô chú trong họ, từ đó chỉ ở nhà ạ."

Dương Triệu Đức gật đầu, sau đó lại tiếp tục bấm độn, phải một phút sau, hai mắt trợn tròn nhìn Tiểu Lý hỏi gằn:

"Rõ ràng ngươi nói không hề đi qua đất độc, nhưng sao ta tính thiên cương, tại sao quẻ báo ngươi từng đi qua một khu mộ chôn?"

Nhìn thần sắc Dương Triệu Đức dữ dằn, Tiểu Lý lập tức khẽ giật mình sợ hãi, dường như nàng nhớ ra điều gì, reo lên:

"A, đúng đúng đúng, từ lúc con từ nhà họ hàng trở về, có đi qua một khu nghĩa trang, nhưng cũng chỉ là qua đường, cái này cũng tính sao?"

"Tại sao lại không, ngươi là người trưởng thành thì không sao, bản mệnh chân hỏa đã kiên cố, nhưng con bé là trẻ sơ sinh chưa được một tuổi, mà đi qua nghĩa trang hay phòng xác, rất dễ nhiễm tà khí."

Dương Triệu Đức nghiêm nghị quở trách. Những lời này nói ra, khiến hai mẹ con nhà kia biến sắc. Nghe Dương Triệu Đức thuyết pháp, chuyện này liên quan tới ma quỷ rồi. Đối với tâm linh mà nói, người dân ở nông thôn trước giờ vẫn luôn tin là thật, mà giờ nghe con cháu mình chưa đầy năm đã chọc phải những loại tà vật thế, ai mà chẳng lo.

Gương mặt Tiểu Lý đầy vẻ khẩn trương, lo lắng hỏi:

"Vậy giờ phải làm sao, chuyện này có nghiêm trọng quá không ạ."

Dương Triệu Đức gật đầu, ôn tồn giảng giải:

"Tác hại nói lớn thì cũng không lớn, mất vía thường sẽ khiến cho trẻ nhỏ không được an ổn, chỉ cần xử lý tốt, thì sẽ bình thường như trước thôi."

Mặc Tiểu Lý nghe bác mình nói chuyện không to tát như vậy, thế nhưng tâm trạng vẫn thấp thỏm, lại tiếp tục hỏi cách giải quyết:

"Bây giờ con có giúp được gì không, cữu cữu cứ phân phó."

Thấy con cháu của mình gấp gáp như thế, Dương Triệu Đức cũng không giấu giếm gì:

"Nga muội kiếm về đây cho ta bảy lá trà nguyên vẹn không rách cùng bảy hạt gạo nếp, còn một tấm khăn đỏ nữa."

Hoàng Tĩnh Nga nghe xong, lập tức quay người vào trong nhà, sau đó cầm một tấm vải đỏ đi ra. Lại lật đật xuống bếp, từ một hộp sắt lấy ra 7 lá trà cho lão. Nhìn qua lá trà và vải đỏ, Dương Triệu Đức lại hỏi:

"Gạo nếp đâu?"

Có lẽ do quá căng thẳng, nên Hoàng Tĩnh Nga quên mất một nguyên liệu. Lúc này mới nhớ ra thiếu một thứ mà Dương Triệu Đức yêu cầu. Nhưng giờ trong nhà chẳng còn gạo nếp. Gạo nếp tại nông thôn không khó tìm, cho nên Hoàng Tĩnh Nga vội vàng nói:

"Để em qua nhà lão Vương hàng xóm sát vách hỏi xem có không. . ."

Nói, bà chạy nhanh xuống lầu. Không bao lâu sau, Hoàng Tĩnh Nga tay cầm một bát gạo trở lại, từ chén nhặt đủ bảy hạt gạo đưa cho Dương Triệu Đức. Sau khi đầy đủ vật liệu, Dương Triệu Đức lật bao tải mình mang theo, từ bên trong rút ra cuộn hồng tuyến, nói:

"Đi tìm ba nén hương tới."

Hoàng Tĩnh Nga đáp ứng, lại đi tìm ba nén hương cho lão.

"Tiểu Lý, con ôm con bé ra bên cửa sổ đi, phơi nắng một lát."

Dương Triệu Đức xem xét mọi thứ ổn thỏa. Tiểu Lý thì bế con đứng bên cửa sổ, để đứa bé đang khóc thút thít dưới ánh mặt trời, theo từng tia nắng chan hòa chiếu lên hai mẹ con, vậy mà con bé lại bình tĩnh trở lại, tiếng khóc cũng bé dần rồi nín hẳn.

"Nga muội, muội đi tìm kim chỉ, đem vải đỏ bọc lấy lá trà cùng gạo nếp rồi khâu lại cho vi huynh, nhớ dây đeo dài một chút, khắc có chỗ hữu dụng."

Dứt lời, Dương Triệu Đức liền đem lá trà cùng gạo bọc vào rồi đưa qua. Hoàng Tĩnh Nga nhận lấy vật, sau đó đi tìm kim khâu, mà Dương Triệu Đức đi tìm diêm đốt hương. Tiểu Lý nghi hoặc nhìn Dương Triệu Đức hỏi:

"Cữu cữu, phải làm sao bây giờ."

Dương Triệu Đức khẽ mỉm cười nói:

"Đừng lo lắng, con chỉ việc ôm đứa bé, còn lại để ta lo."

Đối với đạo pháp này kia, Tiểu Lý không hiểu rõ, chỉ có thể gật đầu, bế đứa bé trên tay. Mà lúc này Dương Triệu Đức cũng đốt xong hương, tay phải đặt lên trán đứa nhỏ, chậm rãi nhắm hờ mắt, miệng nhẩm chú ngữ:

"Thiên địa thanh minh, Tam Thanh hiển linh, tam hương dẫn đạo, nhất pháp khu hồn"

"Thiên địa thanh minh, Tam Thanh hàng pháp, Tẫn diệt Cửu U, khu trừ sát khí. . ."

Theo khẩu quyết của Dương Triệu Đức niệm tới ba lần, lúc này lão mới mở mắt, lại cầm hương, hướng trán đứa bé họa lên không khí, vẽ loằng ngoằng xuống tới bàn chân mới dừng. Sau khi làm xong, Dương Triệu Đức hờ hững nói với nàng:

"Bế đứa nhỏ ngồi lên ghế kia đi."

Tiểu Lý gật đầu, lại quay lại ngồi xuống salon, chờ cữu cữu tiếp tục ra hiệu.