Chương 5: Tạo hóa trêu ngươi

Trước khi đến đây, Dương Triệu Đức đã lo liệu chu toàn, đối với những vật dụng dùng để trấn nhãn lão đã đều chuẩn bị, chỉ cần sư huynh lão giao Tuyết Đào Mộc là coi như xong.

Giờ nghe phân phó, lão liền mang toàn bộ ra Ngụy lão (sư huynh Dương Triệu Đức) giật phăng giấy vàng nút ống tre đựng máu chó mực đi, tay còn lại vơ lấy bình nhỏ màu trắng đựng chu sa đổ hết vào trong, tiếp đó, lấy hai ba chén trà trên bàn, lần lượt đổ dung dịch vào. Tay cầm hai chén máu, đưa một cho Dương Triệu Đức:

"Tranh thủ lúc trăng chưa tỏ, ngâm chỉ với máu này, rồi xâu tiền Ngũ Đế lên, phơi trên phiến đá ngoài kia để nó tự hấp thu âm khí."

Dương Triệu Đức đã sớm cầm xâu tiền Ngũ Đế trên tay, nhận lấy máu chó mực, vừa, bước nhanh ra ngoài nhà trúc, ngẩng đầu nhìn trời một lượt, đêm không trăng, trời tối mịt, chắc chắn là thời điểm âm khí cực thịnh. Chuyện này đối với trận pháp phong nhãn là chuyện tốt. Lão cười hắc hắc, chậm rãi phơi khí cụ lên mặt đá. Bên trong nhà trúc, lão giả tay cầm bút lông, miệng lẩm bẩm:

"Chư Tiên Tôn Thần, Sắc Lệnh Hành Pháp, Tam Hoành Vi Rơi, Nhị Chỉ Mạt Viện, Nhất Bút Điểm Đạo, Linh Khí Nhập Thể, Ngũ Hành Kinh Nhiên, Tứ Quý Hóa Thổ, Linh Bảo Đạo Quân, cấp cấp như luật lệnh."

Bút lông chấm máu chó mực lẫn chu sa không ngừng uốn lượn trên giấy bùa màu lam, niệm xong khẩu quyết, một trương linh phù cũng hoàn thành. Dương Triệu Đức làm xong phần việc của mình, trở lại phòng, lật bọc đồ mang theo, lấy ra một đám cọc đủ hình dáng được xếp ngay ngắn, lúc này, dường như lão nhớ ra điều gì, trong mắt hiện lên chút phức tạp, quay sang hỏi lão Ngụy:

"Sư huynh, trấn nhãn chi pháp chúng ta dùng cận dạ trận có ổn không?"

Lão giả đang họa phù dở nghe vậy, tay ngừng vẽ, vuốt nhẹ chòm râu, suy nghĩ một lát liền đáp:

"Dựa theo thể chất đặc biệt của Mộ Vân mà vi huynh xem ban nãy, ta thấy chỉ có cận dạ trận là phù hợp nhất rồi."

Trấn Nhãn đại pháp, trong điển tịch Mao Sơn, có tất cả hai loại. Loại đầu tiên là Trấn Nhãn Tụ Quang Trận, thứ hai là Trấn Nhãn Cận Dạ Trận. Loại đầu tiên cần phải bày trận dưới nắng, loại thứ hai là phải làm trong tối, dù ánh trăng cũng không được, tất nhiên, điều kiện bày trận càng hà khắc thì tác dụng càng cao.

Mặc dù ban đầu ý định của Dương Triệu Đức là dùng Trấn Nhãn Cận Dạ Trận, nhưng lão lại có băn khoăn, sợ là công năng không được như mong muốn, nên mới trưng cầu ý kiến sư huynh, lúc này nghe Ngụy lão cũng tán thành, thì mới an tâm. Lão gật nhẹ đầu, lại cầm khối gỗ đào ra ngoài.

Dương Triệu Đức cầm đám cọc gỗ, đây là khí cụ được làm từ cây tuyết lê, giống cây này trời nắng cháy thì kết hoa, rét căm căm kết quả, âm dương đầy đủ, loại này rất phù hợp để bày trận, có tác dụng hạn chế tác hại ngầm một cách hiệu quả nhất. Trấn nhãn chi pháp tuy nói là đơn giản, nhưng không phải là không có tổn hại cho người nhập trận, một người bẩm sinh có Âm Dương nhãn mà bị phong bế, thì thiên địa linh khí trong người sẽ bị xáo trộn, nếu như âm khí quá nặng, thì cơ thể sẽ sợ lạnh, mà dương khí quá nặng, thì ngược lại. Loại gỗ tuyết lê này, vừa vặn nhập trận có thể tiêu hao âm dương khí tực, điều hòa linh khí cho người trong trận, hạn chế ảnh hưởng tới mức thấp nhất.

Sau khi ra ngoài, Dương Triệu Đức liền nhìn qua đám hồng tuyến cùng tiền ngũ đế, xem xét kĩ càng, hồng tuyến và ngũ đế đã xâu lại chặt chẽ, ngấm máu chó mực, đủ trình độ để bày trận, liền nâng ra khỏi phiến đá. Có đầy đủ nguyên vật liệu rồi, đầu tiên lão cắm bốn cọc khí cụ xuống đất, vừa vặn tạo thành một hình vuông rộng chừng một mét, sao đó giăng hồng tuyến xung quanh, điều chỉnh các chuôi tiền ngũ đế lên trên từng cọc. Tiếp đó, giăng tiếp hồng tuyến chéo nhau vào trong trận. Trên mỗi đường dây cũng treo một đồng tiền, không ngừng đong đưa theo gió rừng.

Bày khí cụ xong, Dương Triệu Đức lại ngửa đầu lên nhìn trời một lát, hôm nay cũng là cuối tháng, mặt trăng bị che khuất, bầu trời bị mây đen che phủ, cảnh vật đen như hũ nút. Thời tiết như vậy, chính là yếu tố trận pháp phong nhãn cần nhất Dương Triệu Đức gật đầu hài long, lại kiểm tra kết cấu trận pháp, xem chừng không có sai sót gì, lại đi vào bên trong rừng trúc. Cùng lúc này, Ngụy lão cũng đã vẽ xong toàn bộ phù chú cần thiết, thấy Dương Triệu Đức đi tới, trầm giọng nói:

"Đệ đem Tuyết Mộc Đào nhóm lửa đặt vào trong, sau đó cho hài tử nhập trận, lúc đó vi huynh có thể thi pháp được rồi."

Dương Triệu Đức nghe vậy gật đầu, liền tiến lại giường cầm khối gỗ, đem vải đỏ gỡ ra, với tay cầm ngọn đèn dầu trên bàn nhóm lửa Tuyết Đào Mộc là thanh gỗ khô, chỉ cần có chút lửa tiếp xúc, liền chậm rãi cháy lên. Chẳng qua lúc này Tuyết Đào Mộc mới được nhóm trong phòng, chứ chưa thể mang ra ngoài đặt được, vì gió thổi mạnh như thế, sẽ tắt ngóm lửa mất. Dương Triệu Đức vừa đi ra ngoài vừa nhóm lửa, một trận gió thổi tới, xém chút dập lửa.

Thấy tình hình như vậy, Dương Triệu Đức hơi khẽ cau mày, tay trái cầm khối gỗ trông ngừng thiêu, tay còn lại kết kiếm chỉ, hai ngón tay kết ấn hư hóa vài lần, rồi điểm tới, ngay lập tức hỏa diễm run lên, ánh lửa to dần, chiếu đỏ rực một mảng bên ngoài nhà trúc. Sau khi ngọn lửa bùng lên, Dương Triệu Đức nhanh chóng đem Tuyết Đào Mộc cắm vào rìa trận pháp, lúc này mặc dù gió đêm thổi tới không ngừng, ánh lửa theo đó lay động không ngớt, nhưng không còn đứt đoạn nữa.

An bài Tuyết Mộc Đào xong, Dương Triệu Đức lại đi vào ôm Mộ Vân đang ngủ say ra ngoài, đặt vào chính giữa trận pháp, sau đó hô:

"Sư huynh, đệ bên này đã an bài ổn thỏa."

Thời khắc này Ngụy lão cũng đi tới, khẽ gật đầu đáp:

"Để gia tăng hiệu quả phong ấn, đệ cùng ta đồng thời thi pháp đi. . ."

Pháp chú trấn nhãn này, thực ra mỗi người trong số bọn họ đều có thể tự làm được, chỉ cần bày xong trận, có sự ủng hộ của thời tiết, việc còn lại chỉ là niệm khẩu quyết và dán phù là xong. Chẳng qua là nếu hai người đồng hành cùng thi pháp, khí tức trong trận có thể ổn định hơn, mà thời gian sẽ nhanh chóng, hiệu quả cũng rõ rệt hơn.

Dương Triệu Đức ban đầu biểu lộ là tự mình sẽ làm, chỉ cần sư huynh lão ở cạnh hộ pháp là xong, nhưng Ngụy lão lại đưa ra ý kiến mình cũng tham gia, vậy thì quá dễ dàng rồi. Dương Triệu Đức khẽ gật đầu, không dám thất lễ, vội vàng nhận lấy linh phù từ sư huynh, vội vàng ngồi xuống phía đối diện bàn chân của Mộ Vân trong trận, mà Ngụy lão lại ngồi ở đối diện đầu thằng bé. Hai sư huynh đệ vừa vặn đối mặt với nhau, trong tay mỗi người nắm chặt linh phù, chuẩn bị thi pháp.

Hai người nhìn nhau gật đầu, ra hiệu bản thân đã sẵn sàng, liền bắt đầu thi pháp. Động tác hai người gần như giống nhau, niệm khẩu quyết cũng giống nhau, duy chỉ có ý định vị trí dán phù là khác. Chỉ thấy hai tay mỗi người cầm linh phù, chân đạp bộ pháp, hai tay bắt ấn, mười ngón giao hợp, không ngừng vừa đạp bước theo tinh tú, tay kết xảo diệu, cuối cùng giao trước ngực. Linh phù trong tay cũng lóe sáng, phát ra âm thanh "Đùng đoàng"

"Thiên Đạo Vô Cực Khai Âm Lộ, Dương Hiển Dương Linh Tam Thanh Đường, Tứ Linh Âm Dương Hồng Tuyến Minh; Tuyết Đào Dẫn Kiền Khôn Khảm Tật, Vì Thanh Ngũ Đế Ngã Kim Diệt, Đại Đạo Thần Tiên Nhất Cấp Hiển Linh, Thái Thượng Đạo Quân cấp cấp như luật lệnh, Mao Sơn Trấn Nhãn Cận Dạ Trận, Khu Dương, Phá Âm --- Phong! "

Chữ "Phong" vừa dứt, hai người liền phóng từng trương phù, rơi lên trên thân thanh gỗ. Theo bốn đạo linh phù gắn lên từng vị trí trên thân Tuyết Đào Mộc, hỏa diễm trong trận bùng lên mạnh mẽ, chiếu sáng cảnh vật chung quanh.

Chẳng qua ngọn lửa chỉ bùng lên trong phút chốc, tiếp đó lại dần dịu xuống, nhưng lần này không còn vẻ yếu ớt gió thổi là tắt. Xong một màn này, hai lão nhân gia dáng vẻ nghiêm túc, chậm rãi quan sát tình huống. Lão giả thở phào một hơi, tỏ vẻ mệt nhọc, mới một hồi như vậy, trán đã lấm tầm mồ hôi. Vươn tay áo lau qua gương mặt, Ngụy lão chậm rãi mở lời:

"Trận pháp cũng tới lúc khởi động được rồi, bây giờ đợi thằng nhóc hấp thu Âm Dương khí tức thôi."

Dương Triệu Đức thần sắc mỏi mệt, vừa rồi thi pháp, tựa như một buổi lao động khổ sai. Lão thều thào, mí mắt híp lại nói:

"Dựa theo lượng gỗ đốt như thế này , xem chừng thời gian gia cố phong ấn mắt chắc cũng được khoảng 20 năm. . ."

Ngụy lão gật đầu tán đồng, đứng dậy trả lời:

"Hai mươi năm sau, vi huynh nghĩ thằng bé cũng đã lớn, khi đó được sư đệ dạy dỗ chu đáo rồi, chẳng còn gì phải bận tâm nữa!"

Dương Triệu Đức cũng chậm rãi đứng dậy, gật đầu nhẹ, tỏ vẻ hài lòng, cùng với đó là mang theo một lòng biết ơn với lão giả:

"Đa tạ sư huynh. . . Bây giờ chỉ cần đợi thằng bé trong trận hấp thu đủ khí tức để phong ấn mắt là xong, chúng ta vào nhà nghỉ một lát đi."

Dứt câu, lại quay sang nhìn chằm chằm Mộ Vân trong trận, cuối cùng không thấy có gì bất thường, cũng an tâm đi vào trong. Dưới sự hợp lực của hai lão nhân gia, rốt cuộc cũng đem Mộ Vân thành công đặt vào trong trận, trút một bầu căng thẳng cho Dương Triệu Đức. Để Mộ Vân hấp thu đủ thiên địa linh khí thì phải mất khoảng chừng một giờ, trong khi chờ đợi, hai lão già lại vào trong, uống trà hàn huyên chuyện cũ.

Tuyết Đào Mộc dẫn lửa cháy bùng bùng trong đêm, trời càng tối, gió càng thổi mạnh, nhưng đám hỏa diễm kia không vì thế là dập tắt, cứ ở tại chỗ mà bập bùng, hắt những bóng ngọn trúc lên trên tường, cứ dập dìu như vong hồn trong khoảng không vô định. Mà sắc trời lúc này, càng lúc càng thêm u ám, mây đen trên trời cuồn cuộn, trong mơ hồ, một tiếng sấm rền vang.

Nghe động, hai lão già ngồi trong nhà giật mình, sắc mặt bắt đầu khó coi. Dương Triệu Đức hơi có vẻ lo lắng nói ra:

"Ngày này, mong là không mưa đi. . ."

Sở dĩ lo trời mưa, là bởi vì Dương Triệu Đức sợ trận pháp bị phá hủy, mất linh. Bởi vì Trấn Nhãn Cận Dạ Trận, là dựa theo quy trình hấp thu khí tức Âm Dương, lấy âm hóa dương, lấy dương hóa âm thay thế cho khí tức Âm Dương Nhãn. Mà khí tức Âm Dương này, lại tiêu hao mức thiên địa linh khí khổng lồ, cho nên trận pháp phải bày ngoài trời, không thể dùng bất cứ vật gì che chắn. Mà người tọa trong pháp trận, phải dựa thời cơ phù hợp để tích đủ thiên địa linh khí mà tiến hành pháp môn trấn nhãn.

Pháp trận này nếu vận hành trong điều kiện không có ánh sáng, có thể đạt hiệu quả rất cao, nhưng khi đang thi pháp dở mà gặp nguồn sáng chiếu vào, giống như ánh trăng, liền mất đi hơn phân nửa tác dụng, dạng như ánh nắng, thì mất hoàn toàn công hiệu. Sắc trời như hôm nay, miễn cưỡng có thể coi là thích hợp để bày trận, thứ nhất là không có trăng, thứ hai là mây dày, che khuất toàn bộ sao, vì lẽ đó, trận pháp được triển khai tới mức tối đa.

Chỉ là, thời tiết âm u như vậy, trời mà mưa bất ngờ, cũng là vấn đề vô cùng nan giải. Đầu tiên là Tuyết Đào Mộc khi bày trận cần phải đốt lên, khi đó trận pháp mới vận hành được, còn nếu bị dập, trận pháp trở nên đại loạn, mặc dù trời sinh Tuyết Đào Mộc không sợ gió cuốn dập lửa, nhưng không thể nào chống lại nước mưa, cũng như ngũ hành thủy hỏa xung khắc, đây là sự thật hiển nhiên.

Nếu như trời mưa, nước mưa sẽ rửa trôi đi dung dịch máu chó mực với chu sa, mất đi linh tính của máu cho mực, chu sa, tiền Ngũ Đế, liền không có cách nào thanh lọc được khí tức hỗn tạp trong trời đất, thiên địa linh khí xung quanh rất có thể bị tạp nhiễm trở nên dơ bẩn, thậm chí là dẫn tới tà khí, đến lúc đó người ở trong trận pháp sẽ không có khả năng tiếp nhận.

Thần sắc Dương Triệu Đức tràn ngập lo ắng, không chỉ mỗi lão, sư huynh lão cũng chẳng thoải mái gì, khu vực này địa hình núi cao, rừng sâu, tiết trời hè thu, thỉnh thoảng sẽ có mưa to, sấm chớp, chẳng biết ông trời có trêu ngươi không. Mỗi người đều có nỗi lo riêng, cực chẳng đã đành đặt chén trà xuống, không hẹn mà cùng đứng lên ra ngoài, định quan sát thời tiết. Nhưng đúng lúc hai người vừa đứng dậy, bên ngoài trời mưa rào, phút chốc thanh âm hạt mưa rơi lên thân trúc rào rào vang lên, thấy trời ưa, Ngụy lão thập phần thất kinh, lớn tiếng hô:

"Mau đưa thằng bé ra khỏi pháp trận. . ."