Chương 4: Trấn nhãn

"Nguyệt Anh, ăn cơm thôi. Chắc hôm nay bố với Mộ Vân ở nhà dì."

Trời nhá nhem tối, Dương Thừa Hàn dọn cơm, gọi vợ đang đợi con ở cửa. Sắc trời tối dần, Nguyệt Anh, bậc cha mẹ sinh thành ai mà chẳng lo lắng khi con mình trời tối còn chưa về nhà, cực chẳng đã, đành phải ra cửa trông ngóng, đợi một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy hai ông cháu về, cũng thầm nghĩ, có lẽ đêm nay hai ông cháu ở nhà dì nên đành bước vào nhà.

Trở lại căn nhà tranh nằm sâu trong rừng trúc kì dị trên Bạo Vụ Sơn , một ông lão tóc bạc, và Dương Triệu Đức đang ngồi xếp bằng bên giường, bên cạnh là ánh đèn dầu leo lét, còn Mộ Vân thì nằm trên giường, kể từ sáng khi ra khỏi nhà với Dương Triệu Đức, thằng bé ngủ từ lúc đó đến giờ vẫn chưa tỉnh qua.

Theo ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu, nhìn thoáng qua mọi thứ trong căn nhà tre mờ ảo nhưng vẫn trông được đại khái, cả diện tích căn nhà rộng chỉ chưa đầy 20m², bài trí đơn sơ, không nhiều đồ đạc, chỉ có một cái giường, một bộ bàn và ghế, trên bàn đặt một ấm trà ố vàng, xem chừng niên đại cũng khá lâu rồi, dưới đầu giường kê một cái hộp gỗ, bên cửa sổ có kê một tủ gỗ nhỏ, nhưng được đống chặt, bên ngoài có một cái khóa bằng đồng, không rõ bên trong đặt đồ quý gì, ngoài ra trong nhà chỉ còn một số dụng cụ bếp núc, còn lại không có gì khác. Hai người ngồi nhìn nhau, nhìn ông lão tóc trắng trông già hơn nhiều so với Dương Triệu Đức, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn, miệng mấp máy bởi bộ râu dài xõa ngang cổ họng vì gió đêm lùa vào trong nhà, trong mắt lão hiện lên sự bối rối, thẫn thờ nhìn vào khoảng không sâu hun hút bên ngoài rừng trúc.

Hai vị lão nhân gia ngồi ở trước giường, đã một lúc lâu không ai lên tiếng, trầm mặc một hồi, Dương Triệu Đức mở lời:

"Sư huynh, ta biết việc này rất khó đáp ứng, nhưng thực sự ta cần Tuyết Đào Mộc, không còn cách nào khác, xin huynh thành toàn cho ta...."

Dương Triệu Đức thần sắc có chút hơi thất vọng, giọng điệu cầu xin. Lão đã thương lượng với sư huynh mình nguyên ngày, nhưng có lẽ lão nhân gia khước từ.

【Tuyết Mộc Đào: Là loại đào sinh trưởng hoàn toàn khác biệt với loài đào bình thường, chúng sinh trưởng ở nơi quanh năm cực hàn, chỉ nở hoa kết trái vào đông chí trong năm, nên chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Tuyết đào có công dụng xua đuổi tà vật, trấn an thần kinh, đối với Đạo gia, đây là loại đào mộc sánh ngang với lôi đào mộc, là tài liệu đỉnh cấp, có thể dùng để làm pháp khí hay đạo cụ gia trì trận pháp Tuyết Linh Mộc, muốn bày trận cần phải đốt loại gỗ này, còn đốt bao nhiêu thì tùy theo độ lớn nhỏ của trận .】

Ông lão tóc trắng tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ trầm ngâm đáp:

"Sư đệ, trước lúc sư phụ từ trần, thứ duy nhất sư phụ để lại cho vi huynh là khối Tuyết Đào Mộc đó, cũng là di vật, kỉ vật duy nhất của ta, nay đột nhiên sư đệ tới yêu cầu ta giao ra nó, điều này... "

Thấy huynh trưởng giãi bày khổ tâm, Dương Triệu Đức hơi áy náy, ngập ngừng nói:

"Sư huynh, ta hiểu được khổ tâm của huynh, nhưng chẳng nhẽ huynh nỡ để Mộ Vân còn nhỏ vậy mà luôn phải sống trong sợ hãi?"

"Điều này ..."

Nghe lời này của Dương Triệu Đức, lão nhân gia dường như có chút động lòng. Thấy lời nói của lão cuối cùng cũng làm động lòng sư huynh, Dương Triệu Đức vui mừng khôn xiết, tiếp lời:

"Sư huynh, huynh chắc hẳn là rõ ràng về Âm Dương Nhãn. Âm Dương Nhãn này tốt cho người tu hành, nhưng có hại cho trẻ nhỏ, cho chúng xem mấy thứ ô uế." Thời gian dày vò dài như vậy, làm sao bọn nhỏ chịu nổi? Thực sự đệ không còn cách nào mới phải tới cầu cạnh huynh, phong ấn Âm Dương Nhãn cho Mộ Vân, thực sự huynh thấy chết không cứu sao? "

Lão bản chậm rãi thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Mộ Vân đang nằm ở trên giường, trong mắt hiện lên một tia buồn bực, hắn thở dài nói:

"Chuyện này ... Thôi được rồi. vi huynh cũng không khư khư giữ lại nữa, dù sao cũng chỉ là kỉ vật, không còn tác dụng với ta, cho ngươi vậy ..." "

Sau đó, lão tới bên tủ, chậm rãi ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi quần ra một chùm chìa khóa. Sau khi mở tủ, lão lấy bên trong ra một bọc vải đỏ, trông không lớn, dài mười mấy cm, rộng tầm một sải tay. Lão mang vật đó tới trước giường, nhẹ nhàng vuốt ve, cuối cùng hạ quyết tâm quay sang nói với Dương Triêu Đức:

"Cây Tuyết Đào này là đồ hiếm, sư phụ đã giao cho ta . Giờ nó ở đây, ngươi cầm đi. "

Dương Triệu Đức cầm lấy khối gỗ bọc trong vải đỏ, giọng tràn đầy thành khẩn:

"Sư huynh, đệ hiểu là chuyện này quá khó với huynh, nhưng đệ bất đắc dĩ mới phải như vậy, nhưng nếu như đứa trẻ này có thể trải qua tuổi thơ êm đêm như bao đứa trẻ khác, đệ nghĩ sư phụ còn tại thế chắc chắn sẽ hài lòng. Kiếp này đệ nợ huynh một phần nhân tình ... "

Lão nhân gia cười khổ:

"Huynh đệ với nhau mà ngươi còn khách sao?"

"Tuy rằng cây tuyết mộc đào này là do sư phụ để lại, nhưng đệ chưa từng sử dụng. Lại phải nhờ huynh giảng giải phương pháp rồi."

"Được rồi, vậy bắt đầu luôn đi."

Dương Triệu Đức thấy vậy liền hết sức vui mừng, ban đầu lão định cầu cạnh được đồ thì sẽ trở về tìm cách huy động người cứu Mộ Vân, giờ nghe lão bản nói thế thì khác gì nhận được một sự trợ giúp cường đại. Có sư huynh lão trợ giúp, bằng cách này, chỉ cần thuận buồm xuôi gió, không sai sót ở đâu, thì có thể nhanh chóng xong việc.

Dương Triệu Đức đi chuyến này chỉ có một mục đích duy nhất, đó là lấy Tuyết Đào mộc, sau đó mang đi luyện chế, vì lão biết Mộ Vân sở hữu Âm Dương Nhãn hiện tại là quá có hại, dù sao thì nó còn quá nhỏ, nếu luôn phải thấy những thứ dơ bẩn, sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển, vì vậy lão muốn phong ấn đôi mắt lại, để cho cháu mình có thể lớn lên bình thường như những đứa trẻ khác. Nhưng lão lại không thể tùy tiện làm bậy, dù sao bẩm sinh Mộ Vân đã như thế, số mệnh của nó khi ra đời đã được định là người tu Đạo, nhưng đứa nhỏ chưa học được cách tiết chế, không biết đóng lại khi không dùng tới.

Về phương diện Đạo gia, có ba loại người có thể nhìn thấy ma quỷ hoặc tà vật. Đầu tiên là tu sĩ dùng đạo hạnh của bản thân khi đạt tới bài vị nhất định để khai nhãn, còn gọi là Thiên nhãn, có thể thấy hết thảy tà vật, chướng pháp, pháp trận,.... Đây là đôi mắt có uy lực cao nhất, Thiên nhãn không chịu hạn chế bởi bất cứ điều gì, về tầm nhìn hay đối tượng, chỉ cần pháp lực đủ mạnh, có thể thấy hết thảy sự vật âm dương nào.

Loại thứ hai là pháp quan Âm giới luân hồi trở lại Dương gian, vì nhân giới quá rộng lớn, quỷ sai không thể đi khắp nơi để tìm bắt âm hồn được, vì vậy mà đối tượng này cũng tham gia vào một phần để giúp đỡ. Họ mang trên mình là cơ thể người trần, nhưng lại đầy đủ pháp lực, pháp thuật, năng lực của Âm Ty. Những người này có một đặc điểm chung, đi tới nơi khác thì không sao, nhưng cứ về nơi hạ lạc của bản thân là lâm vào ngủ say, linh hồn tự ly thể, đầu nhập về âm phủ trong khoảng thời gian ngắn. Vì vậy những người này cũng có khả năng thấy vong hồn.

Và loại thứ ba là người sở hữu Âm Dương Nhãn, Âm Dương Nhãn được chia thành Âm Nhãn, Dương Nhãn và Âm Dương Nhãn. Một người đang sống bình thường khó mà có thể sở hữu Âm Dương Nhãn, tuy nhiên nhiều loài động vật lại sở hữu đôi mắt này, chẳng hạn như giống trâu và loài chó.

Con người phải lâm vào hoàn cảnh rất đặc thù mới may ra có Âm Dương Nhãn, ví dụ khi một người bị thương nặng, linh hồn của người đó có thể rời khỏi thể xác và bước vào Quỷ Môn quan, nhưng sau đó lại được cứu, thì hồi dương và sống lại. Theo cách này, linh hồn người đó khi dưới âm đã nhiễm khí tức âm ty nên hình thành Âm Nhãn, còn gọi là Ma Nhãn, có thể thấy tà vật, tuy vậy đôi mắt này chỉ có thể nhìn thấy vong linh lâu ngày , không thể nhìn vong linh mới ly thể. Ngoài ra, trong một môi trường đặc biệt, mắt bị tổn thương nghiêm trọng, chẳng hạn như nhìn chằm chằm vào mặt trời quá lâu, hoặc là bị chiếu thẳng vào một nguồn sáng quá mạnh, và hấp thụ năng lượng của ánh sáng, người đó sẽ thấy những thứ không thể tin nổi, dạng như người chết trong một trận hỏa hoạn, thấy linh hồn rời khỏi thân xác. Đây là dương nhãn, dương nhãn chỉ có thể thấy linh hồn ly thể chứ không thể thấy vong linh hoặc tà vật.

Âm dương nhãn có thể được sinh ra do bẩm sinh hoặc gặp chuyện gì đó đặc biệt, những người sở hữu nó chỉ có một cách duy nhất là đối diện với thực tế, cũng may, sở hữu Âm Dương Nhãn không ảnh hưởng tới thể xác hay thị lực của người nắm giữ, giống như các loại sinh vật có năng lực đặc biệt, vẫn có thể mở mắt, nhìn thấy mọi thứ bình thường, tuy nhiên, người sở hữu Âm Dương Nhãn khó mà sống tới khi trưởng thành, vì từ bé đã phải đối mặt với tình trạng hoảng loạn cực độ, tinh thần luôn không ổn định, theo thời gian, hoặc là trầm cảm rồi tự sát, hoặc là bị điên, khờ khạo, người không ra người, ngợm không ra ngợm. Các nhà khoa học ngành y đã chứng minh rằng, những đứa trẻ lên 2-3 tuổi hoặc hơn nếu như mắc phải những triệu chứng như mất trí nhớ, điên loạn mà không phải do tác động thần kinh trong hay ngoài, thì đều bị kết luận là do bẩm sinh, bị mất trí tạm thời, sẽ làm các phương pháp xét nghiệm, chụp chiếu, nhưng hết thảy mọi thứ lại chẳng khác gì người bình thường, nhưng thần kinh lại không ổn định, thì chỉ có thể là do yếu tối tâm linh, có thể những đứa trẻ đó có Âm Dương Nhãn.

Sau khi sinh ra, đứa bé đó luôn trong trạng thái sợ hãi, thời gian dần trôi qua, đứa bé lớn lên, thì nỗi sợ đã chồng chất quá lâu, ba ngọn lửa sinh hồn lực cũng tắt ngúm, cuối cùng tạo đường cho tà vật cận thân xâm nhiễm. , hồn lực từ đó mà tiêu tán dần, giống như một con người chẳng còn năng lượng hoạt động thì sẽ kiệt sức, tương tự vậy, hao tổn tinh thần lực nhẹ thì mất trí nhớ, bị điên,...nặng thì chết bất đắc kỳ tử.Vì vậy, ít ai biết rằng sau khi trẻ đến hai, ba tuổi mà chưa biết nói, hay trầm mặc không rõ nguyên nhân, đến bệnh viện khám mà chẳng ra bệnh thì có thể đứa trẻ đó sở hữu Âm Dương Nhãn, thấy tà vật, nếu ai tinh ý thì còn biết đường mời pháp sư cao tay ấn tới làm lễ phong ấn mặt hoặc là thắp lên Tam Mệnh Chân Hỏa, nhược bằng không , linh hồn đứa trẻ đó sẽ bị tà ma bóc dần, chỉ còn nước chờ chết, thành bộ xác không hồn.

Hiện tại, Dương Triệu Đức xuất thân từ tín đồ Đạo Giáo, không biết thì thôi, chứ biết rồi thì sao không lo cho được, lão làm gì muốn cháu mình phát điên? Sau khi xác định Mộ Vân sở hữu Âm Dương Nhãn, với cương vị là ông nội, Dương Triệu Đức rất muốn phong ấn mắt cho Mộ Vân trước khi thằng bé bị tà vật để ý, tuy rằng lão là người tu đạo, thừa sức bảo hộ cho nó, nhưng như vậy chưa đủ, tuy thằng bé không bị tà vật cận thân hút đi hồn lực, nhưng không tránh được cảnh hàng ngày thấy nhiều thứ đáng sợ, lâu ngày tâm lý méo mó thành dạng gì, cái này có trời mới lường nổi.

Sau khi nhận được sự giúp đỡ của sư huynh, Dương Triệu Đức không muốn lãng phí thời gian, lập tức bắt tay vào hành động. Còn lão bản thì lấy trong tủ gỗ ra một xấp giấy vàng và một chiếc bút lông đặt trên bàn, nghiêm nghị hỏi: "Mang theo máu chó mực với chu sa không?" Dương Triệu Đức đã chuẩn bị từ lâu, nhanh chóng lấy trong túi ra ống tre bọc giấy vàng và một lọ màu trắng, bước đến bàn đặt xuống và nói: "Máu chó mực đã đủ, chu sa đã mài, giờ chỉ trộn với nhau là xong!"