Chương 41: Sư huynh đệ gặp nhau

“Đã xảy ra chuyện gì?” Gia gia của Tử Hàm đi tới hỏi với vẻ mặt nghi hoặc khi thấy cháu gái mình tiến tới chào hỏi.

Lão già khoảng 60 tuổi này là gia gia của Tử Hàm, Đường Định Vân, năm nay đã 58 tuổi, và là người thân duy nhất của Tử Hàm.

Mộ Vân chưa bao giờ hỏi về gia cảnh của Tử Hàm, thực tế mà nói, những chuyện xảy ra trong gia đình Tử Hàm không giống như thái độ lạc quan mà mọi người nhìn thấy trên người nàng.

Gia đình Tử Hàm vốn là một gia đình êm ấm và hòa thuận. Tuy gia gia nãi nãi chỉ có một người con trai như cha nàng nhưng ông ấy là một người đảm đang, cha nàng làm quản lý kho thóc trong khi xung quanh nhà nàng mọi người đều làm nông nên gia cảnh tương đối ổn định.

Tuy nhiên, kể từ sau khi cha của Tử Hàm tự tử không rõ lý do cách đây 5 năm, những biến cố trong gia đình liên tiếp xảy ra.

Đầu tiên, nãi nãi nàng bị ốm nặng, tiền tiết kiệm trong gia đình tiêu sạch, từ một gia đình làm ăn ổn định có của ăn của để bỗng chốc biến thành nợ nần chồng chất, cuối cùng nãi nãi nàng vì không muốn liên lụy gia đình nữa, liền từ chối điều trị rồi kết thúc cuộc đời với căn bệnh trầm cảm.

Sau khi cha mất, mẹ nàng trải qua một sự thay đổi chóng mặt từ giàu sang nghèo, cuối cùng không gánh nổi áp lực nợ nần nên đã chọn cách bỏ nhà ra đi, đến nay vẫn không có tin tức gì.

Vì vậy kể từ đó, Tử Hàm chỉ có thể dựa vào gia gia nàng. Lý do gia gia lại muốn nàng tu đạo bởi vì muốn nàng có thể tự bảo vệ bản thân, để bảo vệ cháu gái mình, lão đã phá giới truyền thụ đạo pháp chỉ truyền cho đàn ông, không dạy đàn bà mà truyền lại cho cháu gái mình với mong muốn tương lai cháu gái sẽ là truyền nhân kế nghiệp mình.

Chẳng trách sau khi Tử Hàm đến bệnh viện lại không sợ người nhà lo lắng, hóa ra ngoại trừ gia gia của nàng, Tử Hàm không có ai lo lắng cho mình. Bất quá, vì nàng gây ra chuyện này nên phải cần người giám hộ tới bảo lãnh tới giải quyết, nếu không, theo quy định của pháp luật hiện hành, nàng không thể tự mình giải quyết hậu quả mà nàng đã gây ra.

Sau khi gia gia nàng đến, Tử Hàm tự nhiên chào lão với một nụ cười khiến lão dựng tóc gáy: "Gia gia ... đừng lo lắng, Tử Hàm vẫn ổn ... nhưng ..."

Nhìn vẻ mặt bí hiểm của Tử Hàm, trái tim của Đường Định Vân đột nhiên giật thót rồi lão lên tiếng: "Nhưng làm sao...?"

“Nhưng tiểu tử thúi bị con giáo huấn lại xảy ra chuyện, chuyện này vô cùng trọng đại… Chính vì vậy con mới phải gọi gia gia tới đây.” Tử Hàm vốn định dùng những lời ngọt ngọt để dụ dỗ gia gia nàng rồi sau đó nói sự thật, nhưng khi thấy lão vội vàng như vậy, nàng liền nói rõ mục đích gọi lão đến.

Nghe thấy là đại sự, sắc mặt Đường Định Vân trầm xuống, lão lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc này, trong mắt Đường Định Vân hiện lên vẻ kinh hãi, lão sợ cháu gái của mình gây ra đại họa.

Đường Định Vân lúc này đang vô cùng lo lắng, nhưng Tử Hàm lại cười cười nói: "Là một tiểu tử thối muốn đánh con bị con dùng Thu Hồn Chú thu thập, nhưng con ..." Nói xong, Tử Hàm ra vẻ đáng thương. Nàng chớp chớp mắt với gia gia của mình, lần nào cũng vậy, mỗi khi gia gia nàng chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ nàng sẽ làm dùng chiêu này để qua mặt.

Thông thường, mỗi khi nàng gây chuyện, người ngoài sẽ mắng mỏ nàng một cách nghiêm khắc để dạy dỗ, có thể sẽ có biện pháp trừng phạt. Nhưng Tử Hàm đối với gia gia mình thì khác, nàng có một chiêu rất hiệu qua, bất cứ khi nào gia gia mắng nàng, chỉ cần nàng giả bộ đáng thương, gia gia sẽ lập tức mềm lòng và lập tức tha thứ cho chính mình.

Tử Hàm chớp chớp mắt nhìn sắc mặt của gia gia nàng từ tái đen thành trắng, lão vốn định tức giận, nhưng nhìn cháu gái, sắc mặt Đường Định Vân lại trở lại vẻ nhân hậu như ban đầu, khẽ cười: "Ta còn nghĩ con gây ra chuyện gì lớn, liền chút chuyện vặt vãnh này cũng gọi ta tới, ngày thường ta dạy con Đạo pháp chưa bao giờ chểnh mảng, nhưng con thường ngày không bao giờ dụng tâm để ý, ta đoán con thi pháp nhưng lại không nhớ cách giải đúng không?"

Đối với những lời gia gia nói, Tử Hàm có vẻ như không hiểu lắm. Ngày thường, chỉ cần nàng làm sai, gia gia sẽ mắng nàng không tiếc lời, mặc dù nàng giả vờ đáng thương sẽ khiến gia gia nguôi giận, nhưng việc bị khiển trách là điều không thể tránh khỏi. Nhưng lần này, gia gia nàng chỉ thay đổi sắc mặt, thậm chí không nói nặng lời, điều này không chỉ khiến Tử Hàm khó hiểu, thậm chí còn khiến Tử Hàm có chút hoảng sợ.

“Gia gia, người… đừng mắng con được không?” Tử Hàm ngập ngừng hỏi.

“Ta mắng con có ích lợi gì, con nếu đã biết sai rồi thì về hảo hảo học tập Đạo pháp, đừng để gia gia lo lắng hoài.” Đường Định Vân nhìn chằm chằm bầu trời đêm, vẻ mặt đượm buồn. . .

Nhìn vào đôi mắt đượm buồn của gia gia nàng, Tử Hàm dường như hiểu ra điều gì đó ngay lập tức, một lúc sau liền nói: "Gia gia ... con hứa sau này sẽ không gây chuyện nữa. Con sẽ nghe lời người cẩn thận." Tử Hàm biết lão đang nghĩ cái gì, có lẽ gia gia đang nghĩ về cha nàng.

"Chà, tốt rồi. Mau đưa ta đến tiểu khu đó." Ngày thường cháu gái lúc nào cũng nghịch ngợm, điều này làm cho Đường Định Vân không khỏi đau đầu và lo lắng.

Tử Hàm gật gật đầu, không nói nữa liền đưa lão lên lầu.

Một lúc sau, Tử Hàm đưa gia gia nàng đến khu Mộ Vân đang nằm. Đây là lần đầu tiên nàng đến khu điều dưỡng của Mộ Vân để xem xét. Vào lúc này, cả Dương Triệu Đức và Dương Thừa hàn đều đang trông nom bên giường bệnh của Mộ Vân, vẻ mặt trầm ngâm, về phần bọn họ đang suy nghĩ cái gì, Tử Hàm tự nhiên không cách nào biết được. Thật ra Tử Hàm rất muốn vào phòng điều dưỡng gặp Mộ Vân xem cậu nhóc ôm chặt bảo vệ nàng hiện tại thế nào, nhìn Mộ Vân nàng cũng rất lo lằng. Nhưng nàng sợ phá vỡ sự yên tĩnh bên trong nên chỉ chọn cách yên lặng chờ đợi và quan sát ở bên ngoài.

Đường Định Vân đứng cạnh nàng, nhìn Tử Hàm đứng ngoài cửa nhòm vào, nhẹ giọng trầm ngâm hỏi: "Có phải người nằm bên trong là đứa bé mà con đã thi pháp không?"

"Không phải ..." Tử Hàm đứng cạnh tấm cửa kính trong suất nhìn vào giường bệnh của Mộ Vân, nghe gia gia hỏi nàng không khỏi nhìn lại.

“Vậy thì tại sao con lại nhìn cậu ấy?” Đường Định Vân tưởng rằng người mà Tử Hàm đang nhìn chính là đứa trẻ bị nàng thi pháp, nhưng khi nghe cháu gái nói không phải, lão không khỏi tò mò.

Tử Hàm thu hồi ánh mắt, bất đắc dĩ xoay người đi, lộ ra vẻ quan tâm đáp: "Hắn bảo vệ con, nên bị thương nặng, hiện tại con cũng không biết hắn thế nào rồi."

“Ồ, cậu bé đó bảo vệ con, đây là có chuyện gì xảy ra?” Đường Đinh Vân càng lúc càng rối, nguyên bản lão nhận được điện thoại từ trường học, nghe nói cháu gái của mình đã đến bệnh viện trên thành phố, nên vội vàng đi tới. Bây giờ thấy cháu gái lão không có chuyện gì nên lão cảm thấy nhẹ nhõm, hiện tại lão lại thấy hoang mang, sau khi nghe tin có người bảo vệ cháu gái mình, lão lại càng hoang mang hơn.

Tử Hàm bất lực mỉm cười, biết rằng gia gia mình nhất định không biết rõ tường tận câu chuyện, nên bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra. Nói xong nàng quay lại nhìn Mộ Vân. Sau đó nàng lại đi tới phòng điều trị tích cực, chỉ vào Dương Lợi Binh bên trong nói: "Chính là tiểu tử này."

Sau khi biết tất cả mọi việc, Đường Định Vân không chỉ không tức giận mà còn cảm thấy vui mừng, yên tâm vì cháu gái mình có một người bạn như vậy, sẵn sàng đứng ra bảo vệ cháu gái của mình, lão cũng có chút tức giận tên tiểu tử Dương Lợi Binh này, lão nói “Dạng tiểu tử này, chính là muốn bị ăn đòn, đáng đời.”

Sau khi đến gần xem xét tình trạng của Dương Lợi Binh, trong mắt Đường Định Vân hiện lên vẻ khinh thường: "Tên nhóc này bị đánh thành như vậy cũng đáng lắm. Người làm như vậy, gia gia tuyệt đối không trách con."

Nghe những gì gia gia nói, lòng Tử Hàm nóng lên, hai hàng nước mắt không tự chủ được chảy ra: “Gia gia ơi… người thật tốt …” Nói xong, nàng ôm lấy người thân duy nhất của mình, khẽ bật khóc nức nở.

Nhìn thấy cháu gái khóc, Đường Định Vân ôm lấy an ủi, xoa đầu Tử Hàm và ân cần nói: "Được rồi, con ngoan đừng khóc ... đừng khóc nữa ..." Nhìn tôn nữ của mình rơi lệ như vậy, Đường Định Vân thực sự không chịu nổi, trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có lão mới cảm nhận được, một đứa nhỏ mất đi cha mẹ không ai chia sẻ mà lão chỉ có thể bất lực và xót xa.

"Kẹt ..." Ngay lúc Đường Định Vân đang suy nghĩ thở dài, cửa phòng bệnh của Mộ Vân mở ra, Dương Triệu Đức từ bên trong bước ra, đối diện với lão chính là Đường Định Vân.

Sau khi nhìn thấy Đường Định Vân, mắt Dương Triệu Đức run lên, lão ngạc nhiên nói: "Sư đệ ... sao ngươi lại ..."

Đường Định Vân cũng kinh ngạc khi nhìn thấy Dương Triệu Đức, trầm giọng kêu: "Sư huynh..."