Chương 42: Cực âm chi thiên (1)

Không ai có thể ngờ rằng, hai vị gia gia của Tử Hàm và Mộ Vân lại là sư huynh đệ đồng môn, lúc này hai người lại gặp nhau sau nhiều năm tại chính nơi này, điều này khiến mọi người tỏ ra khá là bất ngờ.

Hóa ra mấy chục năm trước, hai người đều học tập Đạo pháp ở cùng một môn phái, đều là môn hạ của một vị sư tôn, nhưng sư phụ của cả hai lại không phải cùng một người.

Sư phụ của Dương Triệu Đức trong suốt cuộc đời mình đều thu nhận đồ đệ rất nghiêm khắc, vì vậy cho đến khi người qua đời, người chỉ thu hai người làm đệ tử, và Dương Triệu Đức là đồ đệ thứ hai mà lão thu khi đã qua 70 tuổi.

Dương Triệu Đức mất cha khi mới ba tuổi, mẹ hắn tái hôn với người khác ở một nơi xa, sau khi mẹ hắn tái hôn, hắn cùng mẹ về nhà cha dượng. Tuy nhiên, đến thời kỳ chiến loạn, hắn vừa tròn 6 tuổi thì em gái được sinh ra, gia đình khó khăn đủ đường, nên Dương Triệu Đức đã sớm phải cùng cha dương đi làm thêm kiếm ăn. Vì thế nên, Dương Triệu Đức từ khi còn là một đứa trẻ đã không được đến trường đi học như những bạn cùng trang lứa.

Năm Dương Triệu Đức lên tám tuổi, chiến tranh liên miên, mọi gia đình đều phải lo toan cuộc sống, và gia đình hắn cũng không ngoại lệ. Không may, khi hắn cùng cha nuôi trên đường đi làm về, hắn trượt chân rơi xuống vách núi, phía dưới là con sông chảy xiết, may mắn hắn không chết, khi tỉnh dậy thì hắn thấy mình đang nằm trong một gian nhà trúc. Bên cạnh hắn lúc đó, trong gian nhà trúc còn có thanh niên lớn hơn hắn chừng mười tuổi và hai lão già.

Thanh niên trong nhà trúc tên là Lý Mặc Viên, người sau này là sư huynh của Dương Triệu Đức, và một lão giả khác trông khoảng năm mươi tuổi là sư thúc sau này của hắn có tên là Trương Thừa Nguyên, còn có một lão giả khác nhìn qua khoảng chừng bảy mươi tuổi sau này là sư phó của hắn, Hoàng Tổ Quang.

Lúc đầu, Trương Thừa Nguyên còn chưa xuất sơn, nhưng hắn nghĩ hắn nên thu đồ đệ, nói rằng hắn đã ngoài năm mươi đủ khả năng để thu đệ tử, không thể dựa vào một câu nói của sư huynh liền có thể kết luận thực lực thực sự của hắn. Vì vậy, hắn không màng sự ngăn cản của Hoàng Tổ Quang, hắn liền mở sơn môn tiến hành chiêu nạp đệ tử.

Trong thời đại chiến tranh và loạn lạc đó, có rất nhiều người sẵn sàng lên núi học tập Đạo pháp, không phải họ nguyện ý bái sư mà là do thời thế bức bách nên bất đắc dĩ phải lên núi bái sư học Đạo. Vì thế sau khi Trương Thừa Nguyên tiến hành chiêu nạp đệ tử bái sự học Đạo, tuy rằng có rất nhiều người tới bái nhập, nhưng cũng chỉ có vài người thực tâm theo học và tin tưởng Mao Sơn Đạo Giáo. Số còn lại, không vì ẩn náu chiến loạn thì cũng lên núi trốn tránh chính quyền đàn áp xung quân nhập ngũ.

May mắn thay, Dương Triệu Đức được Hoàng Tổ Quang nhìn trúng thu làm đệ tử, hắn tu luyện tiến bộ rất nhanh, được sư phó vô cùng yêu quý. Ngoài việc đó ra thì điều khiến Hoàng Tổ Quang đau đầu chính là việc chiêu nạp đệ tử của sự đệ mình, đi ngược lại với tổ huấn từ xưa đến nay của Mao Sơn, chỉ thu người tài không thu ồ ạt, không thể làm ngơ trước hành động của sư đệ, lão đã đàm phán với sư đệ của lão nhưng Trương Thừa Nguyên lại không nghe lời sư huynh của mình.

Lần đầu tiên Dương Triệu Đức gặp Đường Định Vân, khi ấy hắn đã mười sáu tuổi, đã theo học Đạo pháp tám năm, miễn cưỡng đi vào con đường tu đạo, khi đó Đường Định Vân là người đầu tiên Trương Thừa Nguyên thực sự coi là đệ tử chân truyền.

Đường Định Vân được Trương Thừa Nguyên nhặt về, cũng giống như Dương Triệu Đức, hắn tỏ ra vô cùng thông minh và được hai vị sư phụ cùng sư bá yêu thích. Là hai vị sư huynh, Dương Triệu Đức và Lý Mặc Viên nghe theo lời của Hoàng Tổ Quang, chỉ dạy Đường Định Vân tu tập Đạo giáo. Vì thế Đường Định Vân được tu luyện riêng biệt, hàng ngày không phải cùng đám đệ tử Trương Thừa Nguyên thu loạn tu luyện, mà là tu luyện cùng Dương Triệu Đức và Lý Mặc Viên. Vậy nên, quan hệ giữa ba sư huynh đệ vô cùng tốt.

Nhưng mọi việc không diễn ra êm ả như vậy, khi Dương Triệu Đức tu luyện Đạo pháp được mười năm, Trương Thừa Nguyên, nguyên bản không thu nhận đệ tử nữa lại quay sang lật lỏng, mở cửa sơn môn tiếp tục thu nạp đệ tử. Ngoài ra, gia thượng Trương Thừa Nguyên quy y sơ tán, nên khi hắn mở sơn môn thu nhận đệ tử trong mười năm, Hoàng Tổ Quang, người đã ngoài 80 tuổi, vì không thể chịu nổi tính khí cùng hành xử của sự đệ mình, đã đưa Lý Mặc Viên cùng Dương Triệu Đức rời núi đi tới núi Bạo Vụ ở thị trấn Thác Khẩu.

Kể từ đó, Đường Định Vân, Dương Triệu Đức và Lý Mặc Viên không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Hơn mười năm sau, sư phụ của Dương Triệu Đức là Hoàng Tổ Quang qua đời, hắn cùng Lý Mặc Viên cùng nhau xuống núi, vì Lý Mặc Viên là cô nhi và chiến tranh đã kết thúc nên hắn lang bạt khắp nơi hành nghề y. Khong rõ vì lý do gì, hắn không kết hôn và lập gia đình, một mình lang bạt chân trời hành thiện tích đức. Đến khi tuổi cao, hắn về núi nơi sư phụ mình tu luyện sống như một ẩn sĩ.

Sau khi Dương Triệu Đức xuống núi, việc đầu tiên hắn làm là dựa theo trí nhớ để trở về nhà. May mắn thay, gia đình hắn không di chuyển nơi ở nên hắn tìm về nhà rất dễ dàng. Sau khi gặp lại gia đình, Dương Triệu Đức nghe tin dượng hắn đã mất còn em gái thì lập gia đình, nơi này không còn ai cả, chỉ còn lại một mình mẹ hắn sống.

Trải qua hơn một năm cố gắng, Dương Triệu Đức đã xây được hai gian nhà dành cho mình, sau đó đón mẹ hắn đến phụng dưỡng, cuối cùng kết hôn và sinh con ...

Sau khi rời khỏi Mao Sơn, đây là lần thứ hai Dương Triệu Đức gặp lại Đường Định Vân, lần thứ nhất là khi hắn đã ngoài 40. Khi đó Đường Định Vân đã kết hôn, mặc dù lưu luyến không rời, nhưng thân mang sự tình trong người, hai người rời đi mà không hỏi địa chỉ của đối phương hay bất cứ điều gì, vì vậy sau đó hắn đã mất liên lạc với sư đệ, mặc dù hắn đã cố gắng tìm kiếm thông tin về sư đệ của hắn.

Đã mấy chục năm trôi qua, giờ đây cả hai đã có con cháu, trên đầu đã hai màu tóc, nhưng vẫn không thể phai nhòa đi tình cảm sư huynh đệ đồng môn của hai người bọn hắn.

Vì thế Dương Triệu Đức nhìn thấy Đường Định Vân, mặc dù đã mấy chục năm trôi qua, nhưng thoáng nhìn hắn đã nhận ra, Đường Định Vân cũng thế.

Sau khi hai người gặp lại nhau, hai người sững sờ nhìn nhau một lúc, dường như trong tim có ngàn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu nên cả hai đều chọn sự im lặng và dùng sự im lặng đó để thể hiện cho nhau những tình cảm và nỗi nhớ.

Nhìn biểu hiện khác lạ của gia gia, Tử Hàm không khỏi tò mò hỏi: "Gia gia ... sao người lại khóc?"

Nghe cháu gái yêu của mình hỏi, Đường Định Vân nhận ra mình đã khóc lúc nào không hay, lão quay đi gạt nước mắt.

Lời nói của Tử Hàm cũng phá vỡ sự im lặng giữa hai sư huynh đệ, Đường Định Vân nhìn Tử Hàm cười nhẹ nói: "Không sao đâu ... ta chỉ là bị bụi bay vào mắt thôi."

Thấy sự im lặng giữa hai người bị phá vỡ, Dương Triệu Đức lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: "Sư đệ ... ngươi đến bệnh viện, phải chăng người nhà có ai nằm viện không?"

"Không phải ..." Đường Định Vân khẽ lắc đầu đáp.

“Vậy tại sao ngươi lại đến bệnh viện này?” Hiển nhiên, Dương Triệu Đức không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đường Định Vân lắc đầu cười khổ, nói: "Tôn nữ nghịch ngợm của đệ thi triển Thu Hồn Chú lên người khác, nhưng lại không biết cách nào để hồn phách quy vị, nên đệ vội vàng chạy tới đây."

“Cái gì, đây là tôn nữ của ngươi?” Dương Triệu Đức nhìn Tử Hàm chằm chằm hỏi, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, giống như vui mừng, giống như kinh ngạc ...

"Đó là cháu gái của Định Vân, tên là Tử Hàm..."

"Nói như vậy, theo phán đoán của ta, người cứu Mộ Vân rồi đưa nó tới đây là cháu có đúng không?" Hắn đã bấm quẻ, Mộ Vân xảy ra chuyện nhưng lại có quý nhân phù trợ, may mắn thoát khỏi hiểm cảnh. Hiện tại, nghe Đường Định Vân nói qua mục đích đến đây, hắn liền đoán ra nàng chính là quý nhân mà hắn nghĩ đến.

Tử Hàm khá thông minh liền đoán ra, trước khi gia gia kịp nói, nàng đã ngượng ngùng gật đầu và đáp: "Dương gia gia, thực ra Mộ Vân đã giúp con trước ..."

Dương Triệu Đức nhìn vẻ ngoài ngoan hiền của Tử Hàm trong lòng đã nổi lên yêu thích, hắn cũng có tôn nữ của mình, cũng muốn tiếp xúc và làm tròn bổn phận của gia gia này, nhưng con dâu ông luôn ngăn cản hắn lại gần tôn nữ cũng như ngăn cấm đứa nhỏ lại gần hắn, điều này khiến Dương Triệu Đức vô cùng đau lòng, nhưng đây là chuyện riêng trong nhà nên hắn không tiện nói ra.

Lúc này nhìn thấy Tử Hàm ngoan ngoãn dễ thương, nỗi xót xa trong lòng hắn càng tăng lên, hắn nhìn Tử Hàm đầy ân cần nói: “Thật là một hài tử nhu thuận, giá như giá như tôn nữ của ta cũng có thể hiểu chuyện như vậy… haizzz. .. ... ”Cuối cùng, Dương Triệu Đức buồn bã ngập ngừng nói, cũng không muốn nhắc lại nữa.

Dừng lại một chút, Dương Triệu Đức nhớ ra chính sự liền hỏi: "Sư đệ, ngươi vừa nói rằng Tử Hàm nha đầu này thi triển Thu Hồn Chú lên người sống. Có phải là cậu bé bị chẩn đoán sốc não đang nằm kia đúng không? "

Đường Định Vân gật đầu, trịnh trọng nói: “Đúng là như thế.” Trong giọng điệu có một tia trách móc, khiến Tử Hàm cảm thấy áy náy, vội cúi đầu xuống.

Dương Triệu Đức nghe xong liền dùng tay bấm độn, một lúc sau, mặt lão tối sầm rồi nói: “Trong hai ngày tới, là cực âm chi thiên, vong hồn dưới âm phủ không thể vượt qua ranh giới để hoàn dương. Ngươi định dùng cách gì để hồn phách quy vị đây? "

"Cái gì, cực âm chi thiên ...?" Nghe xong lời sư huynh nói, Đường Đinh Vân có vẻ bối rối, nhanh chóng lấy la bàn đem theo bên người ra, đặt vào lòng bàn tay, kim la bàn xoay vòng vòng, không dừng lại ổn định ở một vị trí cụ thể, liền không thể tính được thời gian ổn định.

"Quả nhiên là cực âm chi thiên, phải làm sao đây, sao lại có thể trùng hợp như vậy..." Mặc dù Đường Định Vân không giỏi bấm độn gieo quẻ, nhưng hắn lại thông thạo dụng vật thi pháp, cái la bàn này chính là một trong số đó. . Sau khi hắn sử dụng la bàn, hắn phát hiện kim la bàn quay đi quay lại không có dấu hiệu ổn định, thoạt nhìn liền đoán ra ngay lời sư huynh hắn nói là đúng. Cực âm chi thiên là một trong những trở ngại rất lớn đối với đạo sĩ, bởi vì khi có cực âm chi thiên, linh lực trong thiên địa tứ tán hỗn loạn, thi triển đạo pháp sẽ vô cùng khó khăn. Cùng với cực âm chi thiên, kết giới ngăn cách giữa dương gian với âm phủ sẽ vô cùng vững chắc, dẫn đến việc hồn phách người chết không thể tiến nhập âm phủ và ngược lại. Hiện tại tình huống cấp bách, lại là cực âm chi thiên, chẳng trách Đường Định Vân lại cau mày và bối rối như vậy.