Chương 3: Rừng sâu núi thẳm

Tại một thị trấn nông thôn, tuy không thể so sánh với thành phố hoa lệ, nhưng nơi đây giao thông thuận lợi, có siêu thị tiện lợi, người dân có thể hưởng hết tất cả các tiện ích dịch vụ thiết yếu trấn này. Nơi gia đình Mộ Vân sinh sống chỉ là một vùng đất cằn cỗi trên núi, cho nên thỉnh thoảng cả nhà hay có thói quen xuống núi đi mua sắm. Ở thành phố Hoài Nam, trấn Tây An, thời gian diễn ra các hoạt động thương mại cũng rất thường xuyên, cứ năm ngày một lần, thời gian còn lại sẽ diễn ra tại các trấn bên cạnh.

Bằng cách này, thứ nhất người ta có thể làm hoạt động mua bán trở nên linh động về mặt thời gian và thứ hai cũng tạo điều kiện cho các chủ hàng có cơ hội thay đổi được địa điểm kinh doanh liên tục, thay vì suốt ngày chỉ ở một chỗ để kinh doanh, do vậy người dân trên núi không bị lặp lại các đồ hàng đã mua.

Đối với trẻ em vùng núi, ngoài việc nô đùa dưới bùn ngoài đồng và săn tổ chim trên núi rừng, thì những hoạt động diễn ra thế này, lên phố là một hoạt động yêu thích của chúng, vì vào ngày này, đám trẻ nhỏ có thể theo chân gia đình đi chơi. Khi chúng ra phố xá, chúng có thể vui chơi nơi phố thị tấp nập, và có thể ăn một số món gì đó yêu thích. Có lẽ thì đi mua sắm là hoạt động phù hợp hơn với trẻ em thành phố, nhưng những đứa trẻ lớn lên ở tại đây chắc hẳn đã rất quen thuộc, khi còn nhỏ những đứa trẻ ở quê, ai chẳng thích được đi dạo phố xá và được người nhà mua cho đồ ăn vặt.

Thời gian diễn ra sự kiện hội chợ thương mại tại thành phố Tây An thường diễn ra vào ngày thứ 5 bội số hàng tháng, tức là ngày thứ năm, ngày mười, ngày mười lăm ..., nếu tính theo lịch âm ở đây gọi là Tiểu Nguyệt, thì một tháng chỉ có 29 ngày chứ không phải 30, nên ngày 29 cuối tháng âm lịch sẽ có một chương trình hội chợ đặc biệt được diễn ra. Sau ba ngày tính từ cái ngày Mộ Vân khóc không lí do, trùng hợp lại là cuối tháng Sáu, trấn nhỏ chuẩn bị tổ chức hội chợ đặc biệt. Mộ Vân tuy còn nhỏ nhưng cũng rất khao khát được vui chơi trên phố, vì có thể được cha mẹ và ông nội mua cho đồ ăn ngon.

Mặc dù Dương Triệu Đức rất yêu quý cháu trai nhưng lão rất ít khi đưa cháu đi theo, vì mỗi lần đi chợ, lão đều phải thồ theo rất nhiều chổi, sọt, rổ đan theo, Mộ Vân quá nhỏ, không tiện quản nó trên phố. ., Cho nên Mộ Vân khó có cơ hội cùng ông nội đi dạo phố. Điều mà Mộ Vân mong chờ nhất chính là cùng ông nội đi chợ, mỗi lần cha mẹ đưa hắn đi, thường ít khi đồng ý mua cho hắn đồ ăn ngon, nhưng ông nội thì khác, mỗi lần trên đường trở về, lão đều mua một món ăn gì đó mà hắn thích, thành ra Mộ Vân chỉ thích được đi dạo phố cùng gia gia. Đi chợ là phải đi sớm, Mộ Vân sáng sớm đã dậy, bởi vì phụ thân làm ở xưởng gỗ, rất ít thời gian rảnh rỗi nên thường không đi hội chợ, mỗi lần Mộ Vân được xuống phố, hầu như đều là mẫu thân đưa hắn đi.

Nhưng mẹ khá nghiêm khắc, sẽ không mua thứ này hay thứ kia cho Mộ Vân, dù sao điều kiện trong nhà cũng không dư dả lắm, dù mẹ vẫn thường xuyên đi hội chợ ở phố nhưng hiện tại Mộ Vân đều không muốn đi cùng nữa. Hoàng Nguyệt Anh dậy sớm là bữa sáng, chuẩn bị ăn xong liền đi dạo phố, xào xong món cuối cùng, gọi Mộ Vân đang chơi ở nhà ngoài:

"Mộ Vân, mau vào ăn sáng, nhanh ăn xong còn đi hội chợ. "

Mộ Vân nghe thấy tiếng mẹ gọi, tay buông hòn đá đang nghịch xuống, tập tễnh chạy vào nhà, sau một hồi thì Dương Triệu Đức và Dương Thừa Hàn cùng ngồi vào bàn, mẹ hắn qua ôm hắn đi vệ sinh cá nhân. Sau khi Nguyệt Ảnh rửa sạch đôi tay nhỏ bẩn thỉu của Mộ Vân, liền cùng hắn đi trở lại bàn, trong bữa cơm, Dương Triệu Đức lúc này vừa nhai cơm vừa ăn nói:

"Hôm nay dẫn Mộ Vân cùng xuống núi đi. "

Mộ Vân nghe ông nội nói sẽ đưa mình đi dạo phố, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhìn Dương Triệu Đức bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, ngây ngô hỏi:

"Ông nội, thật sao?"

Dương Triệu Đức cười hiền, nói:

"Đương nhiên là thật, ông nội gạt con khi nào?"

"Cha, không phải đi bán hàng sao? Mang theo Mộ Vân không khỏi sẽ chậm trễ công việc"

Dương Thừa Hàn biết cha mỗi lần đi hội chợ đều sẽ bán đồ đan thủ công, nên lo lắng hỏi.

Dương Triệu Đức khẽ mỉm cười, duỗi đũa gắp một miếng thức ăn trên đĩa, bỏ vào miệng, đáp: "Tạm thời không bán hàng, hôm nay đưa Mộ Vân đến nhà dì của con. Lần trước đi chợ, dì của con cứ lẩm bẩm mãi, nàng muốn gặp Mộ Vân" Dì của Dương Thừa Hàn là em gái duy nhất của Dương Triệu Đức, không cùng huyết thống mà cùng cha khác mẹ, mẹ mất từ khi lão còn rất nhỏ, cha lão tái hôn với người khác, sau đó hai người đó sinh ra một cô con gái, từ đó lão có một cô em gái, mặc dù hai người không phải anh em ruột thịt nhưng vẫn yêu thương nhau, và cho dù có gia đình riêng nhưng vẫn giữ liên lạc đều đặn tới tận bây giờ. Dương Thừa Hàn cũng có tình thương sâu đậm với dì của mình, bởi vì khi còn nhỏ, dì của hắn đối xử rất tốt với hắn và em trai của anh, hắn nghe cha nói dì muốn gặp Mộ Vân, cũng nhân tiện hỏi thăm:

"Cũng lâu rồi còn chưa gặp dì, không biết người có khỏe không? "

Dương Triệu Đức ăn nốt miếng cơm cuối trong bát, đặt bát đũa xuống bàn rồi gật đầu nói:

"Sức khỏe thì không có gì, chỉ là dạ dày vẫn đau từ xưa tới giờ rồi ..."

"Dì của con đã lâu không đến mình. Cha, nếu thấy dì, mời dì về nhà mình chơi vài ngày..."

Hoàng Nguyệt Anh lúc này cũng xen vào, phụ nữ luôn hiếu khách, và lại đây là bà dì của Mộ Vân, nên nàng cũng cao hứng không kém

Dương Triệu Đức tự mình đi tới bàn rót một chén trà, khẽ gật đầu nói:

"Nghe nói sắp tới thằng con trai thứ ba bên đó sắp kết hôn, bận muốn chết, làm sao nàng tới được đây?.. "

Dương Triệu Đức nhắc tới đứa con trai thứ ba nhà em gái, cũng là em họ của Dương Thừa Hàn. Cả hai đều rất sốc khi biết tin, Hoàng Nguyệt Anh hỏi:

"Vậy mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?"

Người ở quê đơn thuần chất phác, lại nghe nói họ hàng có hiếu hỉ, chuyện tặng quà thế nào luôn được mọi người quan tâm.

Dương Triệu Đức lắc đầu đáp:

"Chưa chọn ngày cuối, hôm nay ta tới đấy, chắc cũng tiện xem ngày hoàng đạo"

Dương Thừa Hàn gật đầu, không nói nữa, tiếp tục dùng bữa, Hoàng Nguyệt Anh vừa ăn vừa đút cho Mộ Vân. Ăn xong bữa sáng, Dương Thừa Hàn vội vàng chuẩn bị đi làm ở xưởng gỗ trên phố, Hoàng Nguyệt Anh cũng mang theo một rổ đồ ăn, chuẩn bị đi mua sắm, lúc này vừa vặn hai vợ chồng có thời gian đi dạo cùng nhau. Lúc đi ra ngoài, Hoàng Nguyệt Anh không quên quay đầu nói với Mộ Vân đang chờ ông nội ở ngoài phòng, nói:

"Mộ Vân, theo ông nội phải ngoan nghe chưa..."

Mộ Vân được cùng ông nội dạo phố, trong lòng tràn đầy vui mừng, trên mặt mang theo nụ cười gật đầu, miệng "Dạ" rất phấn khích. Nguyệt Anh cười khổ, sau đó xoay người bước ra khỏi nhà cùng Dương Thừa Hàn. Một lúc sau, Dương Triệu Đức đã sắp xếp xong đồ đạc, bước ra ngoài, trên lưng mang theo một cái túi vải màu vàng, trên tay cầm một ống tre nhỏ, được buộc theo một sấp giấy vàng. Trên ống tre có khắc nhiều kí tự màu đỏ chằng chịt, không biết bên trọng chứa thứ gì. Sau khi nhìn thấy ông nội đi ra, Mộ Vân chạy lên phía trước, vui mừng kêu lên:

"Ông nội, khi nào thì chúng ta lên đường?"

Dương Triệu Đức nhìn chằm chằm Mộ Vân, đáp:

"Đi thôi..."

Mộ Vân Thâm nghe vậy liền tung tăng vui vẻ, liên tục mè nheo:

"Ồ, gia gia nhớ mua đồ ăn ngon cho con nhé..."

Khu chợ của trấn Tây An không lớn lắm, từ đầu phố tới cuối phố đi hết tầm mười phút, bất cứ ai cũng có thể tưởng tượng trấn này nhỏ thế nào.

Ngày thường phố rất ít người qua lại, nhưng đến ngày hội chợ lại đông vui, vì ngày này toàn bộ dân phố sẽ đến chợ. Dương Triệu Đức mang theo Mộ Vân, trước tiên là đi vào cổng chợ, nhưng không có đi vào, mà tới ngã ba dẫn vào thị trấn, con đường này dẫn tới ngọn núi cao nhất trong núi là Bạo Vụ Sơn. Bạo Vụ Sơn là ngọn núi cao nhất trấn Tây An, có thể núi là vùng núi duy nhất bên trấn, từ Bạo Vụ Sơn đi tới hội chợ trong trấn hết ít nhất 4 tiếng, có thể hình dung ra đoạn đường đó xa như thế nào. Mộ Vân mới hai tuổi, tuy rằng bước đi vững vàng hơn nhưng dù sao cũng rất chậm, để giảm bớt thời gian đi đường, Dương Triệu Đức đã cõng Mộ Vân từ sau khi ra khỏi nhà. Dương Triệu Đức đi bộ từ nhà tới chợ phố, phải mất hơn 20 phút mới đến nơi, nhưng trong hơn 20 phút này, Mộ Vân sau khi được ông nội xoa nhẹ trán, liền ngủ ngoan trên lưng lão, đến mức gia gia hắn cõng hẳn một giờ đi đường núi cũng hoàn toàn không hay biết Dương Triệu Đức cõng Mộ Vân trên lưng, đi dọc theo đường núi, đi một tiếng rưỡi cuối cùng cũng đến một con lạch, khi đến mép con lạch, Dương Triệu Đức chậm rãi kéo Mộ Vân xuống. Lão ôm lấy hắn, thấy cháu trai đang ngủ, lòng lão cảm thấy hiền hòa, lão không muốn đánh thức cháu trai đang ngủ, vì vậy cố gắng đi rất chậm, một tay bế Mộ Vân, một tay vớt nước từ lạch lên miệng uống Sau một khoảng thời gian đi đường, Dương Triệu Đức thực sự rất mệt mỏi và khát. Nước trong lạch mùa này rất ngọt và mát, xua tan cơn mệt mỏi của lão đi rất nhiều. Sau khi uống một vài ngụm nước, Dương Triệu Đức lại ôm Mộ Vân đứng dậy, men theo đường núi bên dòng suối mà dần lên cao. Ở vùng núi này do địa hình quá cao nên quanh năm sương mù bao phủ, núi Bạo Vụ cũng vậy, càng lên những nơi cao trên núi, sương mù càng dày đặc. Sau một giờ đi bộ nữa, Dương Triệu Đức đã đến trước một rừng trúc trên đỉnh Bạo Vụ Sơn, rừng trúc có nhiều loại dây leo và cây trúc to đến ngang đùi, chúng được sắp xếp rất ngăn nắp. Điều kỳ lạ nhất là, toàn bộ rừng trúc không hề có một chút sương mù nào, càng kì lạ hơn, sương mù chỉ lượn lờ cách một mét bên ngoài rìa rừng trúc, như có thứ gì đó cản lại vậy. Trước khi vào rừng trúc, Dương Triệu Đức nhìn xung quanh, sau đó đi về phía rừng trúc, trúc trong toàn bộ khu rừng này đều sắp xếp ngay ngắn, khoảng cách giữa các cây trúc rộng chừng một thước, cho nên một người đi thì dù mật độ cây dày cũng không quá khó để đi lại. Nhưng ở trong rừng trúc như vậy, con người ta rất dễ bị lạc, khi đi vào sâu trong rừng trúc, nếu không có vật dụng chỉ đường đặc thù thì không thể xác định được phương hướng, nếu mà diện tích khu rừng quá rộng thì rất khó để thoát khỏi đó . Tuy nhiên, xét theo tốc độ của Dương Triệu Đức, lão không lo bị lạc, càng ngày, lão càng đi sâu vào trong khu rừng. Sau khi đi vào rừng trúc hơn mười phút, ánh sáng phía trước càng lóa lên, một ngôi nhà tre với chiếc sân nhỏ hiện ra trước mắt Dương Triệu Đức, lão nhướng mày, tăng tốc độ, bước nhanh tới căn nhà tre.