Chương 39: Đại náo bệnh viện

Đối mặt với thương thế nặng như vậy của hai học sinh, thầy trưởng khoa cũng là một hồi chết lặng. Mặc dù trong trường thường xuyên có những vụ gây gổ đánh nhau nhưng đó là sự tình không thể tránh khỏi, chúng đều là những đứa trẻ đang trong giai đoạn phát triển về tâm lý, trong người có bản tính xốc nổi nên việc đánh nhau rất là bình thường. Tuy nhiên, những cuộc ẩu đả xảy ra sự tình nghiêm trọng như vậy chỉ mới xảy ra hai lần trong sự nghiệp nhà giáo của ông. Lần thứ nhất, là khi ông mới nhậm chức, một nhóm học sinh đã đánh nhau với nhóm học sinh của một trường sơ trung ở thị trấn khác, và đã có ba học sinh bị thương nặng. Một lần khác là có vài học sinh lẻn vào ăn trộm trong trường vô tình gây ra hỏa hoạn và bị kẹt lại. Từ đó đến nay chưa xảy ra thêm bất kỳ sự việc nào khác.

Cầm tờ chẩn đoán trên tay, sắc mặt của trưởng khoa tái xanh, lửa giận trong lòng vô hình dâng cao. Nhưng đối mặt với tình huống như vậy, dù có nổi giận cũng không có ích lợi gì. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đem lửa giận cưỡng chế, từ từ suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Dù gì thì hắn cũng đã làm chức vụ này hơn mười năm, và cũng có nhiều kinh nghiệm trong mấy việc thế này, việc thông báo cho phụ huynh khi học sinh bị tai nạn là điều cần thiết, vì vậy trước tiên hắn gọi điện thông báo cho phụ huynh của Mộ Vân và Dương Lợi Binh. Sau khi thông báo cho phụ huynh, hắn lại gọi cho công an, mặc dù hắn từng có ý định sẽ tự giải quyết vấn đề này trong nội bộ nhà trường, nhưng ai có thể đảm bảo rằng hai học sinh kia có thể bình an vô sự. Nếu hai học sinh kia có thể bình an vô sự khôi phục thì đó là điều tốt nhất, nhưng nếu xảy ra sự cố khiến hai đứa trở nên tàn tật, thậm chí tử vong thì hắn không thể đảm đương nổi trách nhiệm. Vì thế trong trường hợp này, hắn nghĩ nên thông tri cho công an là lựa chọn tốt nhất.

Đồn công an và trường học ở trong thị trấn nên công an có mặt rất nhanh, trong vòng năm phút đồng hồ đã có hai công an mặc quân phục màu xanh lá đi tới. Hai công an đi tới kiểm tra tình trạng của Dương Lợi Binh và Mộ Vân, sau đó bước ra khỏi cửa trạm xá, bắt đầu lấy lời khai của đám nam sinh kia. Mặc dù đám nam sinh này ngày thường luôn đi theo Dương Lợi Binh tác oai tác quái, nhưng khi nhìn thấy công an, cả đám không ai không sợ hãi.

Hai công an lấy lời khai rất nhanh và suôn sẻ, mặc dù đám nam sinh này trả lời câu hỏi đều sợ hãi run rẩy, nhưng bọn chúng vẫn hiểu sự nghiêm trọng của sự việc. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, một trung niên công an tuổi khoảng bốn mươi năm mươi đi tới bên cạnh trưởng khoa, châm điếu thuốc và nghiêm nghị nói:

"Đây là một vụ đánh nhau của học sinh, cả hai đều chưa đủ tuổi thành niên không thể xét nó vào dạng vụ án hình sự, cả hai người bị thương đều hôn mê, nên không dễ để chúng tôi giải quyết xong vụ án. Tôi nghĩ chúng ta nên cố gắng cứu hai cậu bé trước. Còn quyết định cuối cùng, hãy để hai bên phụ huynh gặp mặt nói chuyện thương lượng để tìm ra phương án tốt nhất. Nếu phụ huynh hai bên không thỏa thuận được, chúng tôi sẽ tham gia giải quyết, ông thấy thế nào? "

Đối với những lời của công an, trưởng khoa đương nhiên không có gì để nói, gật gật đầu coi như đồng ý, liền tiễn hai vị công an rời đi, trong miệng không ngừng nói lời cảm ơn.

Thời điểm trưởng khoa đang tiễn hai công an ra khỏi cổng trường thì xe cấp cứu cũng bấm còi lao vào. Xe vừa tới nơi, hai bác sĩ nhanh chóng xuống xe chạy về phía trạm xá của trường.

Ngay khi hai bác sĩ đến trạm xá, một trong số họ đã hỏi bác sĩ của trường:

"Tình hình hai cậu bé sao rồi?"

“Tình hình không lạc quan, phải đưa tới bệnh viện cấp cứu ngay lập tức để cấp cứu.” Bác sĩ của trường tỏ ra lo lắng nói.

“Đã thông báo cho phụ huynh hoặc người giám hộ của hai cậu bé chưa?”

Chủ trương của bệnh viện là bệnh nhân phải có người nhà hoặc người giám hộ đi cùng bệnh nhân nên bác sĩ hỏi.

Bác sĩ của trường lắc đầu thở dài: "Đã thông báo nhưng chưa thấy tới. Hai người có thể đưa hai bệnh nhân đi cấp cứu trước không? Tôi sẽ thông báo và đưa phụ huynh hai cậu bé tới ngay sau."

“Được, lát nữa làm phiền đưa phụ huynh hai cậu bé tới bệnh viện trong thời gian sớm nhất.” Bác sĩ không dám chậm trễ đối với bệnh nhân đang nguy kịch, nói xong liền cùng một bác sĩ khác vào trong trạm xá, bác sĩ và bảo vệ trường học cũng đi theo sau.

Một lúc sau, được sự giúp đỡ của bác sĩ và bảo vệ nhà trường, hai bác sĩ đã đưa Mộ Vân và Dương Lợi Binh lên xe cấp cứu. Một bác sĩ bắt đầu cấp cứu trên xe cho hai người, trong khi đó một bác sĩ khác phụ trách lái xe nói với trưởng khoa:

“Một trong hai người phải đến bệnh viện với tôi để làm thủ tục nhập viện."

Trưởng khoa thân là người phụ trách, không nói hai lời liền bước lên xe, lúc này Tử Hàm nãy giờ không nói câu nào liền chạy tới thùng xe cấp cứu, liền thò đầu ra nói với bảo vệ trường: "Bác bảo vệ, để cháu đi cùng chăm sóc hai tên này, lằm phiền bác gọi điện thoại thông báo cho gia gia cháu ở nhà là cháu phải đi tới bệnh viện thành phố." Nói xong, Tử Hàm đóng cửa xe lại. Sau đó, xe cấp cứu lại vội vã đi thẳng đến bệnh viện trong thành phố.

“Bác sĩ, làm ơn giúp tôi tìm xem Dương Mộ Vân của trường Trung học Thác Khẩu sống ở phường nào.” Một giờ sau, Dương Thừa Hàn vội vàng đến bệnh viện thành phố, vừa đến bệnh viện, Dương Thừa Hàn đã chạy tới quầy lễ tân hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.

Bác sĩ ngồi ở quầy lễ tân liếc mắt nhìn Dương Thừa Hàn mặc chiếc áo khoác rách, mặt tỏ đầy vẻ khinh thường, sau đó, chậm rãi lật xem sổ đăng ký, nói:

"Phòng cấp cứu *ICU ở tầng bốn."

(ICU: ICU là từ viết tắt Tiếng Anh của Intensive Care Unit tạm dịch là các đơn vị hồi sức cấp cứu, chăm sóc đặc biệt hoặc điều trị tích cực)

Dương Thừa Hàn nghe tin liền từ nhà gáy gỗ chạy tới bệnh viện nên không có thời gian để thay quần áo, nên lễ tân bệnh viện tỏ ra khinh thường hắn, hẳn là nghĩ rằng Dương Thừa Hàn ăn mặc quần áo rách rưới, là một người nghèo, vì thế không để tâm tới hắn.

Dương Thừa Hàn không quan tâm đến sự thờ ơ của bác sĩ đứng ở quầy lễ tân, sau khi nghe xong liền nhanh chóng chạy lên lầu bốn.

Còn Hoàng Nguyệt Anh, nàng ở nhà trông nhà cũng vô cùng lo lắng, mặc dù nàng rất muốn tới bệnh viện cùng chồng, nhưng Dương Triệu Đức hết sức khuyên nhủ nên nàng đành miễn cưỡng ở nhà.

Dương Thừa Hàn lao thẳng lên cầu thang để đến phòng cấp cứu ICU, hóa ra Dương Triệu Đức đã đứng sẵn ở đó. Vừa chạy tới Dương Thừa Hàn không kịp hít thở một hơi liền hỏi: "Cha...... Mộ Vân sao rồi..."

So với con trai mình, Dương Triệu Đức thoạt nhìn điềm tĩnh hơn nhiều, nhìn Dương Thừa Hàn mồ hôi nhễ nhại, ông lấy khăn tay đang mang theo bên người ra, đưa qua cho hắn: "Con cầm lấy lau mồ hôi trước đi..."

Dương Thừa Hàn trong lòng vô cùng lo lắng, tùy tiện cầm lấy khăn tay lau qua mặt, tiếp học hỏi: "Mộ Vân sao rồi cha?”

"Lúc ta tới nó đã được đưa tới phòng cấp cứu. Ta không biết được tình hình cụ thể, nhưng lão sư đứng bên kia có nói qua thằng bé đánh nhau bị thương nặng, con qua hỏi sẽ rõ ràng." Dương Triệu Đức chỉ chỉ về hướng trưởng khoa nói.

Lúc này trưởng khoa cũng đang rất lo lắng, dù sao mấy đứa nhỏ trong trường xảy ra chuyện gì, là người đứng đầu hắn cũng phải chịu trách nhiệm, từ lúc Mộ Vân và Dương Lợi binh được đưa vào phòng cấp cứu, hắn đã ngồi ở đây túc trực, trong lòng vô cùng hoang mang đưa tay bụm mặt một chỗ trên ghế chờ.

Mặc dù Dương Thừa Hàn hiếm khi đến trường Mộ Vân nhưng hắn ấy vẫn biết mặt trưởng khoa, suy cho cùng thì tất cả phụ huynh có con em học ở trường đều quen thuộc với vị trưởng khoa đã ngoài 50 tuổi này, hơn nữa khi Dương Thừa Hàn còn đang đi học thì trưởng khoa đã là lão sư dạy học trong trường.

Nhìn trưởng khoa đang ngồi đó, Dương Thừa Hàn vội vàng đi tới. Sau khi ngồi xuống ghế chờ bên cạnh, anh lo lắng hỏi: "Trưởng khoa Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trưởng khoa Lý nghiêm túc đáp lại với vẻ mặt áy náy:

"Hai đứa nó đánh nhau ở trường, một đứa thiếu oxi nên sốc não không lý do, đứa còn lại bị đánh dẫn đến nội thương và xuất huyết phổi."

“Tại sao lại xảy ra chuyện này?”

Dương Thừa Hàn biết rõ hài tử của mình. Mặc dù Mộ Vân từ nhỏ rất nghịch ngợm, nhưng hắn biết con trai mình là người không thích gây chuyện, cho nên hắn không tin con trai mình không bao giờ gây sự đánh nhau trong trường.

"Con trai tôi sao rồi ... Thằng khốn nào làm con tao bị thương ..." Ngay khi Dương Thừa Hàn còn đang nghi ngờ, từ hành lang vang lên tiếng quát tháo, thanh âm lớn đến mức khiến cho mọi người đứng gần đó phải giật mình nhìn lại.