Chương 37: Thu Hồn Chú

Tiếng quát như sấm của Mộ Vân khiến Dương Lợi Binh giật mình ngừng lại trong giây lát, nhưng chỉ vài giây sau hắn đã bình tĩnh lại.

Sau khi tỉnh táo lại, Dương Lợi Binh giận tím mặt, không phân biệt nam nữ, tay phải nắm lại hướng Mộ Vân vung một quyền. Đằng sau Mộ Vân là Tử Hàm, đối mặt với cô gái phía sau, lúc này nếu như hắn lựa chọn né tránh thì rất có thể nắm đấm sẽ đánh lên người Tử Hàm. Mặc dù đôi lúc Tử Hàm hay nổi đóa với Mộ Vận, nhưng vào thời điểm này, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, điều duy nhất lúc này hắn nghĩ tới là không thể để Dương Lợi Binh tổn thương tới Tử Hàm, hắn nhanh chóng xoay người ôm lấy Tử Hàm, dùng lưng làm là chắn đỡ nắm đấm đang lao tới của Dương Lợi Binh.

Âm thanh trầm thấp vang lên, kèm theo đó là cú đấm của Dương Lợi Binh rơi vào trên lưng của Mộ Vân, Dương Lợi Binh triệt để nổi giận, một quyền của hắn rơi vào trên lưng của Mộ Vân lại có thể tiêu tán dễ dàng như vậy. Một quyền đắc thủ, hắn liên tục vung quyền, quyền thứ hai, quyền thứ ba,…

Mu Yun tuy rằng không to con như Dương Lợi Binh nhưng thể chất được rèn luyện nên rất cường tráng, thêm vào đó, hắn biết điều hòa khí tức và sử dụng thể nội để tiêu tán bớt kình lực của cú đấm ra bên ngoài, cho nên hai ba quyền đánh tới, hắn vẫn có thể chịu được. Bất quả Dương Lợi Binh chỉ vài lần vung quyền đánh tới liền sẽ dừng tay? Đây đã là nắm đấm thứ mười rơi vào trên lưng Mộ Vân, đều mang theo lực đạo rất mạnh. Dương Lợi Binh càng đánh càng hăng, trong vòng chưa đầy 20 giây, hắn đã vung ra hơn mười quyền, tốc độ vung quyền càng lúc càng nhanh.Nửa phút sau, khóe miệng của Mộ Vân đã chảy máu, linh khí trong cơ thể hắn đang dần dần tán loạn.

Tử Hàm nghe thấy sau lưng Mộ Vân phát ra thanh âm trầm đυ.c, nàng cũng lo lắng không thôi, bất quá nàng bị Mộ Vân giữ chặt trong lòng, không thể động đậy, bằng không, nàng đã sớm xông ra đáp trả Dương Lợi Binh rồi.

Chậm rãi thêm nửa phút, rốt cuộc Mộ Vân cũng không thể chống cự được nữa, hai tay ôm Tử Hàn dần buông lỏng, quyền thủ rơi vào lưng hắn khiến khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào.

Chỉ trong vòng một phút, Dương Lợi Binh đã đánh ra không dưới năm mươi quyền rơi vào trên lưng Mộ Vân, lúc này, Mộ Vân phun ra một ngụm máu, phần lưng và bụng có một cỗ xung kích cực mạnh, mang theo đó là đau đớn kịch liệt truyền ra khiến huyết khí trong cơ thể hắn dâng trào khiến hắn quỵ xuống.

Lúc này, Dương Lợi Binh vẫn chưa dừng tay, nhìn Mộ Vân nằm đó yếu ớt, hắn liền vung quyền hướng đầu và mặt Mộ Vân đánh tới, kèm theo đó là những tiếng phanh phanh vang lên.

Tại thời điểm quyền ấn thứ hai của Dương Lợi Binh đánh lên mặt Mộ Vân, ba vai Tử Hàm không bị Mộ Vân giữ chặt nữa, nàng liền triệt để bạo phát.Tử Nghiên hét lên một tiếng, sau đó đan hai tay vào nhau, nhanh chóng bắt quyết, thủ quyết đánh ra cực nhanh và lưu loạt, trong miệng thanh âm niệm chú cấp tốc truyền ra:

"Dương Linh Phá, Tam Hồn Tán, Ngũ Hành Trùng Hỏa, Nguyên Dương Quy Tâm." --- Cấm. "

Theo pháp quyết niệm xong, hai tay Tử Hàm như có chớp giật, vung tới nện lên người Dương Lợi Binh, vẫn đang hăng hái tay đấm chân đá lên người Mộ Vân. Chỉ thấy sau đó, Dương Lợi Binh như dính phải trọng quyền, hắn lảo đảo ngã vật xuống đất.

Nhìn thấy Dương Lợi Binh gục xuống, đám đàn em của hắn lao đến đỡ hắn dậy. Một tên ôm lấy Dương Lợi Binh khuôn mặt đã xám ngoét đưa tay lên mũi Dương Lợi Binh thăm dò xem hắn còn thở không. Sau khi thăm dò, chỉ thấy mặt hắn tái đi rồi mếu máo:

"Binh ca ... Binh ca ...""Binh ca bị sao vậy ..."

Thấy tên kia lắp bắp, một tên khác sốt ruột gào lên.

"Binh ca chết rồi ..."

Bị tên kia gầm lên, hắn giật mình nói ra được lời muốn nói. Bất quá lời hắn nói ra dọa cả đám xung quanh sợ gần chết, nhưng sau khi một tên khác đi tới thăm dò thì kết quả vẫn như vậy, kèm theo đó là vẻ mặt kinh hãi, hắn nói lớn:

"Binh ca ... Binh ca chết thật rồi..." ... không còn thở nữa... "

Có vài tên trong nhóm dường như không tin vào sự thật liền đi tới dò xét một hồi, lại đi dò xét xem tim còn đập không, kết quả Dương Lợi Binh đã thực sự chết.

Một người đã chết, đối với lứa tuổi học sinh như bọn hắn mà nói, chỉ có một từ để biểu thị trạng thái cảm xúc lúc này, đó là sự sợ hãi, cả đám lùi ra xa e ngại không dám lại gần, hai tên nãy giờ đang đỡ Dương Lợi Binh liền buông tay lùi lại, cũng là nơm nớp lo sợ, hai chân run rẩy không ngừng.

"Phải làm sao đây ... phải làm sao đây ..."

Cả đám ồn ào thảo luận, bọn hắn cũng chỉ là học sinh, làm sao có thể từ trong thảo luận đưa ra được kết quả, cuối cùng vẫn là một tên còn giữ được vẻ bình tĩnh nhất trong đám nói:

"Đưa đến bệnh xa, đưa Binh ca đến bệnh xá ..."

Sau khi nhìn nhóm Dương Lợi Binh chật vật rời đi, cơn giận của Tử Hàm cũng tan đi. Vừa rồi nổi giận vô tình đánh ra “Thu Hồn Chú”, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại mới thấy hậu quả có chút nghiêm trọng. Thực tế mà nói, Tử Hàm chỉ mới học được pháp quyết này, nó được dùng để cô lập và thu lấy hồn phách của ác linh tà ma. Tuy nhiên, pháp quyết này cũng có tác dụng đối với người sống. Một khi người sống bị trúng chú pháp này, ba hồn của người bị đánh trúng sẽ bị người thi pháp cô lập và hút vào tầng thứ năm của Minh Giới, hay còn gọi là Âm Phủ.

Âm Phủ khác với Địa Ngục hay các giới khác, nơi đây là nơi tập trung các âm hồn của người mới mất. Mỗi khi có người mới qua đời, linh hồn của họ sẽ tới và ở lại nơi này, chờ Âm Ty xác nhận tuổi thọ đã hao hết xét xử định công luận tội mới đưa đi chịu phạt đợi ngày luân hồi kiếp khác.

Tuy nhiên, linh hồn sau khi bị đưa tới Âm Phủ không nhất định sẽ không quay lại dương gian. Ví dụ, một số người dính phải tai nạn lớn, linh hồn của họ ly thể và được đưa xuống âm phủ, nhưng một khi họ được cứu sống ở dương gian, miễn là sinh mệnh của họ không bị cạn kiệt, linh hồn của họ sẽ được đưa về dương gian bằng con đường đặc biệt của Âm Phủ và được sống lại một lần nữa.

Sở dĩ Tử Hàm cảm thấy sự việc nghiêm trọng không phải vì sợ người khác nhìn thấy nàng thi pháp, mà là vì nàng chỉ biết thi pháp, nhưng lại không biết cách đưa linh hồn người bị trúng phải trở về. Nếu linh hồn của Dương Lợi Bình không thể trở về từ cõi âm sau một ngày một đêm, cơ thể hắn sẽ dần kiệt quệ mất đi sức sống, dẫn tối việc linh hồn không thể trở về thể xác và chết hẳn.

Một hồi nghĩ lại, nàng không khỏi ngẩn ra, đứng một chỗ suy nghĩ biện pháp. Đột nhiên, dưới chân truyền ra tiếng kêu yếu ớt, mang theo sự đau đớn. Lúc đó, nàng mới ý thức được, Mộ Vân đang ngã gục trên mặt đấy.

Tử Hàm kịp phản ứng, lập tức ngồi xuống thăm dò thương thế của Mộ Vân, nhưng chưa kịp kiểm tra thương thế trên lưng Mộ Vân, nàng đã bị vết thương trên mặt của hắn làm cho choáng váng.

Lúc này, chỉ thấy trên mặt Mộ Vân, đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng chỉ toàn là máu, nàng nhận ra tình trạng hiện tại của Mộ Vân rất tệ, nhất định là do Dương Lợi Binh đánh liên tục vào một chỗ gây ra nội thương.

"Mộ Vân ... dậy đi, để ta đưa ngươi vào phòng y tế.."

Nhìn thấy thương thế của Mộ Vân cực kỳ nghiêm trọng, Tử Hàm không dám chậm trễ dìu hắn bước nhanh về phía phòng y tế.