Chương 36: Tử Hàm phát uy

“Dương Mộ Vân, ngươi đứng lại đó cho ta……” Sau một ngày đến lớp, Mộ Vân tiện tay thu dọn qua loa bàn học của mình và chuẩn bị tìm bạn đồng hành cùng mình về nhà, đang lúc hắn đi đến ngoài phòng học rồi xuống hành lang thì nghe thấy tiếng hét của Tử Hàm ở phía sau.

Nghe thế hét lớn kèm theo sự giận dữ, Mộ Vân nhận ra sự tình không ổn, vội vàng nhanh chân bước về phía trước, nhắm hướng cổng trường chạy tới.

Tử hàm đang mang theo sự giận dữ chỉ đứng cách Mộ Vân khoảng hai mét, vốn tưởng rằng hắn sẽ đứng lại nghe mình giáo huấn, nhưng không nghĩ hắn chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn chạy nhanh hơn.

Nhìn thấy thấy Mộ Vân đang chạy trốn, Tử Hàm nghĩ thầm cũng đáng, phi thân nhảy vọt tới, còn không đợi Mộ Vân chạy được 10 mét, đã bị nàng tóm gọn trong tay:

“Thế nào, ngươi còn muốn chạy?”

Tử Hàm nói với giọng đầy sự khiêu kích, tựa hồ còn chưa hết tức giận về sự việc trưa nay. Mộ Vân cũng biết, Tử Hàm sẽ muốn nói tới sự việc mới xảy ra giữa đám đông lúc trưa, cho nên cũng không dám tranh luận, vội vàng thay đổi thành bộ dáng xun xoe nịnh nọt:

“Đâu có đâu có…… Ta phải về gấp vì có đồng bạn đang chờ bên ngoài cùng ta về nhà.”

“Về nhà sao, hôm nay nếu ngươi không nói rõ sự tình xảy ra hôm trước, thì ngươi cũng đừng mơ tưởng đến việc về nhà.”

Tử Hàm trừng mắt nhìn Mộ Vân, một bộ thề không bao giờ bỏ qua.

Mộ Vân bị Tử Hàm tóm lấy, không cách nào thoát được, chỉ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, trái lo phải nghĩ, nghĩ mãi cũng không tìm ra được biện pháp thỏa đáng, chỉ có thể cười nói:

“Ta đều đã nói qua, sự tình ngày đó không thể nói cho ngươi, bởi vì chính ta cũng không biết rõ sự việc xảy ra thế nào". Mộ Vân nghĩ thầm có thể nói qua loa cho xong chuyện, cho nên hắn nói tựa hồ trông rất nghiêm túc.

“Ngươi lừa quỷ đi.”

Những lời Mộ Vân nói không thể lừa được Tử Hàm.Thấy Tử Hàm không tin chính mình, Mộ Vân cười cười nói:

“Đại tiểu thư à đại tiểu thư, ngươi buông tha cho ta đi, những gì có thể nói ta đã nói, hiện tại ta còn không rõ ràng lắm sự tình ngày đó, chờ ta hiểu rõ, ta nhất định nói cho ngươi có được không?”

Tuy rằng trong giọng nói của Mộ Vân có vài phần khẩn cầu, nhưng Tử Hàm vẫn nhất quyết không buông:

“Không được, vậy ngươi liền đem những gì người biết ngày đó nói cho ta.”

“Chính là hắn……”

Ngay khi Mộ Vân cùng Tử Hàm đang tranh cãi, một nhóm nam sinh năm ba đi tới, mà trong đó có một nam sinh là gương mặt quen thuộc, đang chỉ tay về hướng Mộ Vân giận dữ hét ầm lên.

Mộ Vân nhìn thấy người tới, còn không phải mà tên nam sinh hắn từng thu dọn mấy tuần trước sao, nhìn đám nam sinh đang đi tới, mỗi người đều tỏ ra hung thần ác sát, như thể có mối thâm cừu đại hận với hắn vậy, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Mộ Vân biết đó là tên nam sinh năm ba muốn tới trả thù mình.

Tử Hàm nhìn một đám nam sinh đang vây lại đây, nhìn tên nào cũng là bộ dáng ác khí, vội vàng lớn tiếng hỏi:

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Người không liên quan liền cút ra xa một chút, ta không muốn đánh nữ hài tử……”

Tử Hàm vừa mới dứt lời, thì một tên cao nhất trong đám nam sinh bước ra, tức giận hét lên.

Tên nam sinh cao nhất trong đám này, là một nhân vật có số má trong trường, hắn là đội trưởng đội bóng rổ cấp 3, cũng là một tên có tiếng xấu trong trường, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cách hành xử của hắn lại rất hung ác, ngay cả một ít lão sư cũng cảm thấy bất lực với hắn. Hắn chính là Dương Lợi Binh lớp 112 năm 3.Đối với Dương Lợi Binh mà nói, hắn là người gây đau đầu nhất của các lão sư trong trường. Hắn ở trường học chẳng những là kết bè kéo cánh, mỗi khi bắt nạt bạn học, hắn đều lấy cớ giúp bạn cùng lớp, nên có rất nhiều học sinh bị hắn bắt nạt. Nhưng kỳ quái chính là, những người từng bị hắn khi dễ, lại không một ai dám đứng ra tố giác hắn, cho nên có nhiều lão sư biết hắn là phường bất lương chuyên làm điều ác ôn, nhưng lại không tìm ra chứng cứ để trừng phạt hắn, lâu dần hắn ngày càng tự tung tự tác thành thói quen, đi khắp nơi trong trường làm điều ác.Nhìn Dương Lợi Binh cao hơn mình ước chừng cả cái đầu, Tử Hàm cũng hơi sợ hãi, nhưng nàng vốn là một người có tình tình quật cường, càng bị người chọc giận, liền càng muốn thể hiện:

“Các ngươi muốn đánh người?”

“Đánh người thì đã làm sao, ngươi nếu không tránh ra, ta liền đánh cả ngươi.”

Dương Lợi Binh liếc Tử Hàm giận dữ quát.Bị Dương Lợi Binh quát một tiếng, Tử Hàm không thể không lùi lại một bước. Một tay đang nắm lấy Mộ Vân bất giác cũng rơi ra. Nhưng trên mặt nàng vẫn tỏ ra vẻ trấn định, trừng mắt nhìn Dương Lợi Binh, lớn tiếng nói:

“Ngươi dám……”

Vốn là một tên ác nhân có tiếng trong trường, bị một nữ sinh hét lớn như vậy, người vốn tâm cao khí ngạo như hắn làm sao có thể chấp nhận được việc này xảy ra. Hắn là một tên có thân hình cao lớn, cũng chẳng sợ lời ra tiếng vào, liền duỗi tay đẩy mạnh về phía Tử Hàm, trong miệng phẫn nộ quát:

“Ta có cái gì mà không dám chứ……”

Tử Hàm nhìn Dương Lợi Binh duỗi tay đẩy về phía mình, trong lòng vô cùng sợ hãi và bối rối, thậm chí còn quên mất né tránh, bàn tay thô to của Dương Lợi Binh cứ thế chạm vào trán Tử Hàm đẩy mạnh một cái. Dương Lợi Binh thân thể cường tráng, sức lực tự nhiên cũng lớn, Tử Hàm bị hắn đẩy một cái như vậy, liền bị đẩy lùi rồi ngã về phía sau.Mộ Vân nãy giờ vẫn bình tĩnh đứng đó không có động tác gì, lúc này thấy Tử Hàm bị đẩy mạnh về phía sau như vậy, vội vàng vươn hai tay đỡ Tử Hàm ở phía sau.

Tử Hàm bị Mộ Vân đỡ vào trong lòng, thân thể đang loạng choạng lùi lại phía sau mới dừng lại, còn may Mộ Vân ra tay kịp lúc, chỉ cần chậm thêm một chút, sợ là Tử Hàm đã ngã ngửa trên mặt đất.Bị Dương Lợi Binh đẩy ngã như vậy, trong lòng Tử Hàm nộ hỏa trùng thiên, vừa mới đứng vững thân hình, liền lập tức vọt đi lên, tuy rằng thân hình nhỏ yếu, nhưng động tác của nàng lại rất nhanh nhẹn, còn không đợi Dương Lợi Binh kịp phản ứng, liền bị ăn ngay một cái tát của Tử Hàm, một tiếng “CHÁT” thanh thúy đồng thời vang lên.

Ăn một cái bạt tai trời giáng của Tử Hàm, chuyện như vậy, từ bé đến lớn đối với Dương Lợi Binh là chưa bao giờ có, đừng nói là nữ sinh, nhiều tên nam sinh bị hắn chặn lại, bị hắn vô cớ đe dọa hành hung, cũng không có mấy tên dám phản kháng, bởi lẽ ai cùng biết, đắc tội với hắn ở trường thì những năm tháng sau này sẽ kết thúc.

Nhưng lúc này, hắn lại bị một nữ sinh nhỏ yếu cho một cái bạt tai, ác bá ở trường như hắn, lúc này lại ngơ ngẩn cả người, ngây ngốc lấy tay che đi một bên má bị tát, hai mắt đỏ bừng trân trân nhìn Tử Hàm, chỉ là không biết trong lòng hắn hiện tại đang nghĩ cái gì.

“Binh ca……”

Nhìn thấy dương lợi binh bị tát cho ngây ngẩn cả người, mấy tên đàn em của hắn đang đứng sau cũng tỏ ra lo lắng, một tên lên tiếng thăm dò.

“Lăn……”

Tên nam sinh vừa mới dứt câu, liền bị hắn nổi điên tát cho một cái, trên mặt lập tức xuất hiện một dấu tay năm ngón, nhưng tên nam sinh bị đánh này, lại không dám hé nửa lời, liền vội vàng cúi đầu đi vào trong đám đàn em sau lưng.Đợi tên đàn em bị hắn đánh đi vào trong đám người, Dương Lợi binh giơ tay chỉ vào Tử Hàm, hung quang tất hiện, phẫn nộ quát:

“Mẹ nó, lão tử hôm nay phải phế tay của ngươi……”

“Dừng tay?”

Mắt thấy Dương Lợi Binh muốn ra tay, Mộ Vân nãy giờ đứng một chỗ không nói gì liền hét lên, Dương Lợi Binh mới giở tay phải lên một nửa liền sững sờ, cánh tay liền dừng ở không trung.