Chương 35: Vây xem

Đã mấy ngày trôi qua, mấy ngày này hắn đều dành thời gian cho việc đọc sách nhàm chán, may mà mấy ngày nay Mộ Vân dùng thuật thôi diễn chi đạo để giảm bớt sự nhàm chán.

Nghỉ trưa trên bãi tập, mỗi ngày vẫn có rất nhiều bạn học nô đùa, nhưng từ đáy lòng Mộ Vân không thích sự ồn ào, cho nên hắn ngồi một mình trong phòng học luyện tập, thật sự rất là nhàm chán..., liền đi tới dưới gốc cây hòe lớn trên bãi tập lặng lẽ quan sát.

Dưới cái nắng như thiêu như đốt, nhìn đám nam sinh chơi bóng rổ trên sân tập đổ mồ hôi như mưa, phơi thân dưới ánh mặt trời mà chơi bóng rổ mà không thấy nóng sao? Mặc dù Mộ Vân rất yêu thích việc vận động thân thể, nhưng cũng chỉ giới hạn vào khoảng sáng sớm hoặc trời mát, hoặc là chạy bộ men theo những tán cây quanh sân, hoặc là ở dưới thảm cỏ chống đẩy nhẹ nhàng vài cái, còn như những đám nam sinh đang chơi bóng rổ ngoài sân kia, hắn sẽ không tham gia.

Trải qua sự việc ở kho lương, Tử Hàm, ở trên Mộ Vân một khóa, đã trở thành bạn tốt của hắn, hơn nữa cả hai đều là người tu đạo nên lúc nào cũng có đề tài để trò chuyện cùng nhau. Kể từ ngày đó, mỗi buổi trưa, Mộ Vân đều cùng Tử Hàm tán gẫu dưới gốc cây hòe lớn ở sân tập, coi như là trao đổi kinh nghiệm trong tu đạo, nhưng đó là với hai người bọn hắn, trong mắt những bạn đồng học khác thì đó là một chuyện khác, hai người bọn hắn là một cặp đang hẹn hò.

Trước những lời giễu cợt của đám bạn cùng lớp, nói rằng hắn và Tử Hàm yêu nhau, Mộ Vân chỉ thầm cười nhạt không để tâm, hắn biết dù có giải thích cũng chỉ dư thừa.May mắn thay, Tử Hàm là người khá cởi mở, mặc dù nàng biết chuyện bị bạn học bàn tán sau lưng nhưng chưa bao giờ nàng để sự việc đó ảnh hưởng tới mối quan hệ của nàng với Mộ Vân, hàng ngày vẫn tới dưới gốc cây hòe đàm đạo cũng với hắn.

Sau giờ nghỉ ăn trưa, Mộ Vân tranh thủ ngồi dưới tán cây lớn để hóng mát, đồng thời bấm độn tính toán, một lúc sau, hắn nheo mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười, rồi nói lớn:

"Tử Hàm, không thể đổi phương thức xuất hiện một chút sao? Lúc nào cũng như vậy, bí mật xuất hiện phía sau ta, không sợ ta sẽ hù lại sao?"

Mặc dù Mộ Vân không nhìn lại và thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân của Tử Hàm, hắn vẫn biết Tử Hàm đã đến. Kỳ thực việc này rất đơn giản, sau khi Mộ Vân dần dần thành thục bấm độn thôi diễn, đồng thời cũng hiểu rõ thời gian xuất hiện của Tử Hàm, liền có thể dựa vào canh giờ và lục thập giáp thì có thể tính toán được người mà mình sẽ gặp vào thời điểm cụ thể hoặc một sự việc sắp sửa xảy ra nào đó.Khi nãy Mộ Vân bấm độn tính toán, hắn chỉ lấy Tử Hàm làm cơ sở, liền tính ra người đó là ai.

Tử Hàm lúc này chỉ còn cách Mộ Vân ba thước, đang định đi tới hù dọa hắn một chút, lại không nghĩ đã bị Mộ Vân phát hiện, trong lòng có chút thất lạc nói:

"Ta nói ngươi đừng lúc nào cũng lấy thôi diễn chi thuật đem ra đối phó ta, ta còn chưa thấy ngươi dùng nó suy đoán việc khác chính xác ngoài việc này a.”

Tử Hàm than thở mà đi đến bên cạnh Mộ Vân, ngồi ở bên cạnh hắn.

Mộ Vân cười tinh quái nói:

“Ai bảo ngươi luôn xuất hiện vào thời điểm đặc biệt như vậy, huống chi ta cũng không cần tính toán, chỉ cần nhìn thời gian là có thể đoán ra được khi nào ngươi đến.”

Mấy ngày nay đều gặp nhau ở dưới sân tập, Mộ Vân đã nắm được thời gian Tử Hàm xuất hiện, mỗi lần hắn tới, trong vòng năm phút, Tử Hàm sẽ tới.

Tử Hàm bĩu môi bất mãn, nghiêm nghị mắng một tiếng:

"Không phải chỉ là bấm độn thôi diễn thôi sao? Nếu như ta học được, ta nhất định sẽ lợi hại hơn ngươi."

“Hắc… theo như trình độ của ngươi, đừng nói là ngươi đã học được, vẫn là trước hết nắm rõ trình tự thập lục giáp rồi hãy nói sau.” Mộ Vân không suy nghĩ nhiều nói cho nàng, cũng không muốn kể ra hắn bỏ ra thời gian 4 ngày, còn không thể nhớ hết nổi tên của thập lục giáp chứ đừng nói đến trình tự. Vừa vặn cũng là cái cớ để Mộ Vân đem ra đả kích nàng.

Tử Hàm cũng không tức giận với hắn, một lúc sau liền nói:

"Ta nói ngươi định lúc nào kể cho ta sự việc ở kho lương, tại sao hôm đó ở cuối hành lang lại có một đạo tử quang bắn ra, sau đó ác linh kia liền hôi phi yên diệt?”

Nguyên lai Tử Hàm vẫn đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong kho lương mấy hôm trước..Nàng vô cùng tò mò không biết Mộ Vân đã làm gì ngày hôm đó, nhưng Mộ Vân vẫn luôn giữ bí mật không nói cho nàng biết, điều này khiến nàng lúc nào cũng phải nhẫn nhịn hắn để Mộ Vân có thể giải thích đầu đuôi sự việc cho mình. Nhưng trong lòng Tử Hàm lại có suy nghĩ khác:

"Hừ, sau khi ngươi nói cho ta biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, xem ta giáo huấn ngươi thế nào."

Mộ Vân nhìn Tử Hàm bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó cười thần bí, cuối cùng giả thành bộ dáng tiên phong đạo cốt nói: "Ta nói ngươi biết, thiên cơ bất khả lộ, bất khả lộ..."

Nhìn thấy Mộ Vân giả vờ bộ dáng, Tử Hàm hận không thể tặng cho hắn vài cái tát, mấy ngày nay nhẫn nhịn để tên nhóc này lên mặt, nhưng hắn một mực không chịu nói, nghĩ đến đây Tử Hàm càng là một bụng tức khí, một tay nắm chặt lấy hắn, một tay tóm lấy bên tai Mộ Vân nhỏ giọng nói:

"Ngươi nói hay không, không nói ta nghe, ta sẽ vặn vẹo lỗ tai của ngươi..."

Mộ Vân đột nhiên cảm thấy bên tai đau nhức, nhưng vẫn cố nói cứng:

"Ngươi vặn đi, vặn rồi liền cái gì cũng không được biết..."

Tử Hàm ra ngoan chiêu nhưng Mộ Vân ngoan cố không chịu nói với nàng, cuối cùng đành bất lực, chỉ có thể đổi sang dụ dỗ, buông tay đang nắm lấy bên tai Mộ Vân, khuôn mặt Tử Hàm thay đổi thành tràn ngập ý cười ôn nhu trông rất giả trân, nhẹ giọng nói:

"Ngươi muốn ta làm gì... hay là ta đãi ngươi ăn kem ly?"

"Kem ly..."

Mộ Vân nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Tử Hàm bằng ánh mắt kinh hỉ.Nhìn thấy Mộ Vân kinh hỉ như vậy, Tử Hàm cho rằng nàng đã dụ dỗ thành công, trong lòng vui mừng khôn xiết:

"Đúng vậy, nếu ngươi nói cho ta biết, tôi sẽ đãi ngươi ăn kem."

"Không có hứng thú ..."

Ngay khi Tử Hàm cho rằng Mộ Vân đã cắn câu, sắc mặt Mộ Vân đột nhiên trầm xuống, quay đầu nhìn về phía đám nam sinh đang chơi bóng rổ trên sân.Tử Hàm thế nào cũng không nghĩ tới, vừa rồi nàng còn tưởng rằng Mộ Vẫn đã bị cắn câu, không ngờ bị hắn chơi lại một vố, lửa giận trong lòng tăng lên, nắm lấy bên tai Mộ Vân vặn xoắn tít một vòng, thanh âm cỡ 180 decibel, quát:

"Dương Mộ Vân, ngươi có nói hay không ..."

Giờ phút này, Tử Hàm đã dùng hết sức lực, lỗ tai Mộ Vân như sắp rơi ra, cơn đau thấu trời ập tới:

"Cứu mạng ... Có kẻ mưu sát ..."

Mộ Vân không nhịn được gào lên. Bên tai đau đớn dữ dội, nhưng không muốn cầu xin buông tha, hắn chỉ đành dùng hết sức từ khi còn trong bụng mẹ hét toáng lên.

Một nam một nữ trên sân la hét gào rú khiến tất cả các bạn trong lớp đang chơi trên sân phải quay đầu lại nhìn, thậm chí nhiều học sinh còn đi thẳng đến chỗ hai người họ, chỉ trong chốc lát vây kín thành một đám đông.

"Haha ... Có vẻ như đây là một vụ gϊếŧ chồng a ..."

"Không, không, tôi cảm thấy hơi giống như đang đánh ghen..."

"Ngươi đang nói nhảm cái gì, người ta đây là đang đánh yêu a?"

Càng ngày càng nhiều bạn học vây quanh xem náo nhiệt, trong miệng nói việc gì cũng có, Tử Hàm vốn là nữ sinh, chỉ cảm thấy trên mặt đỏ ửng, dưới đám đông có nhiều bạn học như vậy, nàng cũng không còn tâm tình hỏi thăm Mộ Vân, vội vàng rút tay rẽ vào đám đông chạy về phòng học.