Chương 34: Tru ma diệt quỷ

Oán khí cô đặc như biển máu ầm ầm tràn về phía hai người, Mộ Vân cùng Tử Hàm chia nhau dạt sang hai bên, mặc dù có Huyền Quang hộ thể, nhưng đối với oán khí bực này không ăn thua, càng ngày càng bị ăn mòn, lúc chớp lúc tắt, việc bị xuyên phá cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Trong lòng Tử Hàm tràn ngập bất an, không ngừng nghĩ cách xoay chuyển thế cục, nhưng bây giờ bị khí tức của nữ quỷ giam giữ, toàn thân không thể nhúc nhích, tựa như từ tâm can tới thân thể bị thứ gì đó bóp nghẹt lại

Nom thấy hai người cố gắng giãy dụa, nữ quỷ đắc ý cười như điên: "Ha ha ha. . . Lại có hai kẻ chán sống. . . Còn trẻ như vậy, coi như ta lại tích thêm vài chục năm tu vi, ha ha ha. . ."

Mặc dù Mộ Vân cũng đồng dạng bị khóa lại, nhưng thần sắc của hắn không chút nao núng, ngay tại thời điểm nguy cơ trùng trùng như vậy, hắn vẫn rất tỉnh táo phân tích, trong lòng suy tính, vì sao ác quỷ này, rõ ràng nàng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng người sống, hành động thoải mái vào ban đêm, chẳng phải có thể ra ngoài gϊếŧ người rồi nhanh chóng tăng tiến tu vi sao? Nhưng tại sao nàng cứ một mực lưu lại nơi này, không tùy tiện rời đi? Chẳng lẽ. . .

Từng dòng suy nghĩ cứ trôi qua trôi lại trong đầu hắn, đột nhiên, hai mắt Mộ Vân tỏa sáng, dường như kham phá ra chân tướng nào đó, lập tức giãn lông mày, nhẹ nhàng thì thầm trao đổi với Tử Hàm: "Chút nữa khi oán khí xua tan một chút, cậu nhanh chóng thối lui ra phía sau tôi, vả lại chuẩn bị cho tôi ba đồng ngũ đế, tôi có biện pháp đối phó nàng. . ."

Tử Hàm mơ hồ không hiểu, rõ ràng nàng biết tình thế nguy ngập, cả hai còn bị khốn trụ, Mộ Vân bằng cách nào xua tan oán khí được? Chẳng kịp để nàng suy tư lâu, Mộ Vân hừ lạnh một tiếng, toàn thân trào ra hào quang màu đỏ, cùng huyết sắc oán khí dung hợp, trong ngắn ngủi vài giây, hồng quang dần dần nuốt chửng oán khí, sau đó tiêu tan, rồi hoàn toàn tan biến. Mộ Vân được tự do, liền vọt lên trước.

"Đưa cho tôi. . ." Mộ Vân gấp rút duỗi hai tay ra.

Lúc này Tử Hàm cũng đã có thể cử động, vội vàng thò tay vào túi đồ, lôi ra ba đồng tiền Ngũ Đế, bắn về phía Mộ Vân, mà nữ quỷ mắt thấy hai người cứ vậy mà dễ dàng phá pháp của nàng, cũng ngạc nhiên vạn phần, trông được hai người chuẩn bị liên thủ triệt hạ mình, nàng hiểu rằng, không tiên hạ thủ vi cường thì chỉ có nước hồn phi phách tán, liền vung tay, hóa lợi trảo, cấp tốc lao về phía hai người Mộ Vân.

Dù nhất cử nhất động của nàng có nhanh đấy, nhưng thủ pháp của Mộ Vân nhanh hơn một bước, hai tay hợp lại, miệng lẩm nhẩm pháp quyết: "Linh Tôn Giáng Thế, Vạn pháp triều thiên, Linh Bảo Đạo Quân, cấp cấp như luật lệnh, Định!." Tiền ngũ đế theo chưởng mà bay ra, vừa vặn đập vào nữ quỷ, kim quang chói lòa, xuyên qua thân thể nàng, một giây sau, nữ quỷ bất động tại chỗ, giãy dụa mà không thoát.

Đây là Mộ Vân thi triển Mao Sơn Phá Linh Định Hồn Quyết, mặc dù nàng lợi hại đấy, nhưng công kích gấp gáp, lao theo đường thẳng, lúc Mộ Vân nhanh tay phóng chưởng thì không kịp hoàn thủ biến chiêu né tránh, liền ăn trọn đòn này, trước mắt là bị đánh trúng, âm hồn bị định thân, không cách nào thoát khỏi trói buộc.

Một chiêu đại thành, Mộ Vân không chút chần chừ, hai chân đạp Bắc Đẩu, sau đó quét một đường vẽ lên Thái Cực ấn, miệng nhẩm khẩu quyết: "Phá Sơn Quy Hồn, Phá Địa Hồn Tiêu, Linh Tôn Hàng Pháp, Tru Diệt Yêu Ma. . . Linh Bảo Đạo Tôn, cấp cấp như luật lệnh! Diệt!." Chân phải nhấc lên, hai cổ chân thái cực xoay vòng."DIỆTT. . ." Chữ diệt phun ra, Thái Cực kim tiên bổ xuống, đập lên thân thể nữ quỷ, đè ép nó xuống. Mộ Vân tiếp tục vận lực, hai tay giao nhau, bổ về phía nữ quỷ, quát: "Tẫn." Chỉ thấy thân thể nàng không ngừng méo mó, bị ăn mòn, lục diễm nổi lên, không ngừng đè ép thiêu đốt, không bao lâu sau, toàn bộ thân thể nàng nát bấy, cháy xèo xèo.

Chẳng qua nàng sát tu vi lệ quỷ, phải mất một hồi mới triệt để tiêu tán, mười giây sau đó, nàng vẫn bị đè ép thiêu đốt đấy, nhưng hồn thể vẫn điên cuồng giãy dụa, không hề có dấu hiệu hoàn toàn tiêu tán.

Chẳng qua nàng bẹp dí dưới đất, không thể di chuyển, lại phải chống lại Thái Cực Kim Tiên, nhất thời không thể vọng động, Mộ Vân nhân cơ hội này, lập tức đạp Thiên Cương Bộ, phóng về cuối hành lang, đồng thời ngoái đầu lại kêu Tử Hàm đang sững sờ tại chỗ: "Mau tìm phù hào từ trong túi cậu ra đây cho tôi, nhanh lên. ."

Lúc này nàng còn đang buồn bực, vẫn không hiểu vì sao Mộ Vân có thể phá pháp của nữ quỷ, đột nhiên nghe hắn phân phó, đành xốc lại tinh thần, đạp hai ba bước về phía Mộ Vân, xuất ra phù hào cùng chu sa cho Mộ Vân.

Kỳ thật nàng cũng không hiểu dụng ý của hắn là gì, nhưng tình thế cấp bách, cũng không tiện hỏi, chỉ có thể lặng lẽ bên cạnh quan sát kỳ biến.

Chỉ thấy Mộ Vân bắt lấy pháp khí, mở nắp bình mực vẽ, sau đó chấm lấy linh thủy trong bình, trực tiếp họa phù trên vách tường.

"Thiên Tôn Hàng Pháp, Ban Hành Sắc Lệnh, Tam Hoành Vi Tiêu, Nhi Hoành Câu Thạch, Nhất Bút Điểm Lệnh, Linh Khí Nhập Thể, Ngũ Hành Tiêm Minh, Hóa Linh Chi Thổ, cấp cấp như luật lệnh." Mộ Vân vừa niệm vừa họa phù, cương khí rót điên cuồng vào phù hào, chu sa quét lên tường tới đâu, vách tường dần dần sinh ra dị biến tới đó.

Mộ Vân đem phù lục vẽ xong, trả lại phù hào cho Tử Hàm, ngón tay quét ngang một đường, chỉ tay hắn đi tới, kim quang lóe lên tới đó, chốc lát sau, một trương kim quang hư phù bắn ra. Hư phù vừa hiện, Mộ Vân dùng tay điểm về phía trước, kim quang nhập vào phù lục trên tường, đồng thời, hai trương phù dung hợp, vách tường nứt ra một khe hở, một đạo bích quang từ đó chui ra, lao về phía nữ quỷ đang cố thoát khốn.

Bích quang bắn tới, nữ quỷ hoảng loạn, không ngừng la lớn: "Khônngggggg. . . Đừng mà. . ."

Nhưng mặc kệ là nàng kêu la sợ hãi ra sao, kết cục vẫn không thể tránh khỏi cảnh thần hồn câu diệt. Bích quang chiếu vào thân thể, tốc độ ăn mòn bạo tăng, chiếu tới đâu đυ.c thủng chỗ đó. Mặc dù bích quang không lớn, chỉ một tia nhỏ, nhưng dần dần lớn lên theo tốc độ thiêu đốt, chưa đầy một khắc, phần bụng nàng đã thành một mảnh hư không, tốc độ bích quang quét tới càng nhanh càng nhanh, nữ quỷ chỉ hét một tiếng thê lương sau cùng, sau đó nổ thành tinh phách, phiêu lãng khắp nơi.

Nữ quỷ tiêu tán, bên trong toàn bộ phế tích, từng tầng quỷ khí, oán khí tích tụ suốt bao năm lũ lượt tản ra khắp nơi, rồi bị ánh sáng mặt trời thiêu đốt, hóa thành từng đạo khói đen, loãng dần rồi biến mất.

Theo sự tiêu tán của quỷ khí oán khí, toàn bộ khí lạnh bên trong phế tích cũng từ đó mà tiêu thất, nguyên bản từng cơn gió lạnh, cũng chẳng còn nữa, mà đổi thành không khí nóng bức của tiết trời mùa hạ, đồng thời bên trên hành lang khố phòng, rêu xanh ẩm ướt, chốc lát đều hóa thành hư vô.

Giải trừ được mối họa, nhưng lòng Tử Hàm tràn ngập hoài nghi, thấy nữ quỷ cứ vậy màhồn bay phách lạc, không còn nguy hiểm nữa, liền hướng Mộ Vân hỏi thăm:

"Ban nãy cậu làm cách nào mà thoát khỏi oán khí vây khốn vậy? Còn nữa, tại sao cậu biết cuối hành lang ẩn chứa huyền cơ, mà đạo ánh sáng tím kia là thứ gì. . ."

Đối với nghi vấn của Tử Hàm, Mộ Vân chẳng đáp lại, làm như không nghe thấy, sau khi diệt trừ nữ quỷ, hắn nhanh chóng bước ra bên ngoài, giọng thâm trầm cảnh cáo: "Tốt nhất đừng nên hỏi gì nữa, nếu không nhanh lên, sẽ không kịp đâu. . ."

"Này, mau giải thích cho tôi là chuyện gì. . ." Tử Hàm thấy Mộ Vân nói chẳng đầu chẳng đuối như thế, đành hậm hực bước nhanh tới, nàng có vẻ hơi tức giận, thêm sự nghi hoặc chưa có lời giải, không thể kiên nhãn, cứ đi theo hắn, không ngừng dò xét.