Chương 33: Nghi hoặc

Càng đi gần về phía cuối hành lang, oán khí ập tới hai người bọn ngày càng mãnh liệt, phá linh hộ thể mờ nhạt, chớp tắt như sắp không chịu nổi. Chẳng qua trong hai người, một thì mang tâm tư báo thù, một thì hiếu kỳ, muốn tra xét nguồn căn hậu quả tới cùng, nên chẳng hề có ý định thoái lui, ngược lại oán khí càng mạnh mẽ, lại khiến bọn hắn càng thêm kiên định.

"Cỗ lực lượng ập tới khủng bố quá, cậu nhớ để ý tránh để tà vật thừa cơ đánh lén. . ."

Vừa đi vừa nghĩ, nỗi bất an trong lòng Mộ Vân càng thêm mãnh liệt.

Hai tay Tử Hàm bấm quyết, chuẩn bị cho bất cứ sự tình gì bất ngờ xảy ra, sơ ác quỷ khi nãy tập kích lần nữa, trong lòng cũng bắt đầu dao động trập chùng, nhưng ngoài miệng vẫn cứng cổ:

"Cậu cứ lo tốt ở phía trước, cứ giao cho tôi chặn hậu”.

Đối mặt với nữ nhân cường ngạnh này, Mộ Vân chỉ biết cười khổ bất đắc dĩ, trong tình huống này, bản thân mình đã chẳng còn tâm trí nào đi tranh cường háo thắng, nên hắn cũng không mong nàng tiếp tục kích động, kiêu ngạo như thế.

Hai mét, một mét năm. . . Mộ Vân cách thứ phát tán ra oán khí ngày càng gần, mắt thấy đi tới tận cùng, đột nhiên ác quỷ tóc ngắn lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, vừa vặn đứng ngay cuối hành lang, hai mắt phun ra hàn quang, lăng lệ nhìn về phía Mộ Vân.

"Hai tiểu hài tử, sao lại to gan như vậy, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy sống đủ rồi sao?"

Sau khi nữ ác quỷ xuất hiện, nàng không dám phát động công kích lần nữa, mà là phiêu phù tại chỗ, đối thoại với hai người Mộ Vân.

Nhìn lục quang lập lòe trên hai má nữ quỷ, Mộ Vân cũng vô cùng thong dong, nhẹ nhàng trả lời:

"Đã tới thì chẳng sợ, mà đã sợ thì đã không tới, lại thêm tính ta xưa nay vốn quật cường, nếu không xới tung nơi này lên tìm hiểu chân tướng, tuyệt sẽ không rời đi”.

Lúc này Tử Hàm nghe thấy thanh âm nữ quỷ, lập tức quay người, thấy nàng, tràng cảnh phụ thân tự sát tràn ngập trong tâm trí, hận ý bốc lên ngùn ngụt, sát khí che mờ mắt, cũng chẳng thèm nhiều lời, đạp khinh công phóng tới.

Mặc dù nàng chỉ là một nữ sinh, nhưng vốn cũng là người tu đạo, lá gan không nhỏ, hai tay chắp vào nhau, thuận thế phóng tới nữ quỷ một đồng ngũ đế, đồng tiền bắn ra, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ:

"Ngũ Hành Phá Toái, Tru Diệt Yêu Tà, Phần Thiên Thừa Chỉ, Thái Thượng Đạo Quân, cấp cấp như luật lệnh. . Phá!”.

Khẩu quyết niệm xong, tiền ngũ đế cũng bay tới thân thể nữ quỷ, tiếp sau đó, một đạo kim quang, hồng quang bắn ra, chiếu sáng tứ phương, khí lãng cuồn cuộn xô tới.

Thực ra đối với pháp thuật của nàng, kỳ thật Mộ Vân cũng không nhìn ra, dù sao hai người không cùng một dòng Mao Sơn, nhưng hắn thừa hiểu, chưởng này chính là sát chiêu, bởi vì bên cạnh ngũ hành kim của tiền ngũ đế còn có một đạo hồng mang, khả năng là hỏa linh. Trong ngũ hành, hệ Hỏa chính là đứng đầu trong chính dương, người thi triển công pháp hệ hỏa cần mượn trợ lực từ chính dương khí bản thân, từ đó lấy dương khắc âm, đối với tà vật, lực lượng hỏa linh mang theo sát thương khổng lồ, chẳng qua vì lấy dương khí của bản thân, nên độ hao tổn cũng tùy theo uy lực, phạm vi mà xói mòn ít nhiều. Có thể nói, thi triển pháp thuật hệ hỏa, cũng chính là tiêu hao sinh cơ bản thân, bình thường khi thi triển đấu pháp, chỉ cần không tới mức nguy hiểm tới tính mạng, thì chẳng ai lại đi dùng máu cùng dương khí ra mà hiến tế thi pháp. Nhưng tại đây, ngay tại chiêu thức đầu tiên mà nàng đã làm vậy, trong lòng chỉ có gϊếŧ và gϊếŧ, đây không phải là sát chiêu, một nước lấy mạng thì là gì.

Ác quỷ thấy đồng tiền cận thân, hồng mang chói lòa dọa người, nàng cũng ít nhiều sợ hãi, chẳng qua là, nàng cũng không hề né tránh, mà vung tay tạo ra một làn sóng khí màu máu, va chạm thẳng với tiền ngũ đế.

Hồng mang và huyết quang va chạm, trong chốc lát chấn động ầm ầm một vùng. Khí lãng bắn ra tứ phía, Tử Hàm cùng tiền ngũ đế bị đánh bay ngược về phía sau, một hơi thở sau, hành lang yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng kim loại chạm sàn kêu lanh lảnh.

Tử Hàm thấy chiêu này không hạ sát thủ được nàng, tâm trí tràn đầy khϊếp sợ. Một chiêu này, chính là pháp chú lơi hại nhất mà nàng tự thân học được "Liệt diễm phần thiên phù", bằng cách quán chú khẩu quyết vào đồng tiền ngũ đế, đem dương khí bản thân làm vật dẫn, rót vào trong pháp khí, mà lẽ ra quỷ hồn hóa hình sợ nhất là hỏa linh lực, một khi bị dính phải, liền có thể đem hồn phách cháy rụi, khiến chúng tan thành mây khói. Đây đã là toàn bộ con bài tẩy nàng đã đưa ra, không nghĩ nữ quỷ chỉ tiện vung tay đã lập tức hóa giải, tu vi bực này, bây giờ việc đối phó giữ mạng đã khó, chứ đừng nói gì tới báo thù cho phụ thân.

Nữ quỷ bị Tử Hàm công kích, ngược lại không có nổi giận, mà chỉ liếc mắt nhìn qua, bây giờ nàng so với hồi nãy khi đánh lén Mộ Vân còn bình tĩnh hơn nhiều, so sánh hai thời điểm, không khỏi khiến cho hắn nghi hoặc.

Theo lý thuyết, ác quỷ này vốn sẽ từ oán linh biến thành, lẽ thường mà xét tới, chúng sẽ không từ thủ đoạn mà gϊếŧ người bằng mọi giá để tăng cường tu vi, kể cả khi không chọc giận nó, thì cũng bị nó tìm tới tiêu diệt. Nhưng tại sao nữ quỷ này bị Tử Hàm công kích tàn độc như vậy, lại bình tĩnh đến lạ, thật bất thường? Còn nữa, tại sao nàng lại không né tránh, mà cứng đối cứng dù trong lòng sợ hãi?

Mộ Vân vừa suy tư, vừa quay đầu về phía Tử Hàm phân phó:

"Tử Hàm, tạm thời đừng động thủ, cứ làm rõ mọi chuyện rồi tính tiếp”.

Lúc này, trong thâm tâm Mộ Vân, hắn đang muốn kéo dài thời gian, bởi vì hắn muốn làm rõ chuyện vì sao mà nữ quỷ lại không có phản đòn.

Thân thể Tử Hàm sát khí vờn quanh, bởi vì khi thấy nữ quỷ liền nhớ tới cha nàng lúc chết, chỉ muốn xông lên vì cha báo thù, cho nên vừa rồi mới làm ra hành vi lỗ mãng như thế. Nhưng sau khi thấy đòn đánh lợi hại nhất của mình bị phá giải, mặc dù lửa giận còn ngùn ngụt nhưng nàng chỉ đành áp chế xuống, dù sao nàng cũng hiểu rõ, có đánh cũng chẳng phải là đối thủ của nữ quỷ, trước mắt chỉ đành tìm thời cơ rồi làm gì cũng chưa hẳn là muộn.

Suy đi tính lại, Tử Hàm gật đầu, biểu thị với Mộ Vân mình đã tỉnh táo thông suốt, tuy vậy nhưng hai mắt vẫn trừng trừng nhìn nữ quỷ, hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết nàng.

Hai mắt nữ ác quỷ đen ngòm, vô cùng trống rỗng, sâu hoắm một mảnh, mái tóc dài không gió mà bay, khóe miệng khẽ nhếch, như đang cười nhạo, nhưng nhìn qua có vẻ nàng vẫn không hề có ý định công kích.

Mộ Vân lại lần nữa quan sát thái độ của nàng, trong lòng không ngừng dò xét ý tứ, thầm nghĩ nàng thừa sức để đánh bại hai người bọn hắn, nhưng tại sao lại phải bất động một chỗ ở đó?

Xem ra bản thân mình muốn làm rõ mọi chuyện, thật đúng là không thể không thông qua nữ quỷ này, nghĩ là làm, Mộ Vân dứt khoát hỏi trực tiếp:

"Tại sao ngươi không chủ động tấn công chúng ta?"

Tử Hàm nghe đc những lời như thế, liền kinh ngạc một mặt, nàng nghĩ đến, Mộ Vân sao lại hỏi ngu như thế, đây không phải là cố ý khều nàng?

Chưa để cho Tử Hàm kịp chấn định, nữ quỷ kia liền đáp:

"Hôm nay ta không muốn gϊếŧ người. . . Hai ngươi tốt nhất là cút khỏi đây đi. . ."

"Vậy ngươi cho ta biết, năm năm trước, trận hỏa hoạn tại đây cùng với cái chết bí ẩn của tất cả nhân viên quản lý nơi này, thủ phạm có phải là ngươi?"

Tử Hàm vẫn không có cách nào áp chế lửa giận trong lòng, liền bức cung tơi cùng.

Nữ ác quỷ nghe Tử Hàm nói xong, đột nhiên quay phắt sang, đôi mắt đó mặc dù trống rỗng nhưng có cảm giác trợn ngược lên, khiến cho kẻ to gan lớn mật như nàng cũng phải rét lạnh. Dù sao nàng cũng không có tròng mắt, chỉ là cảm giác mà thôi.

Mộ Vân vốn cho rằng nữ quỷ sẽ lao tới tấn công, không nghĩ tới nàng chỉ cười hả hả một hồi, tiếp đó lại cúi gằm mặt xuống, trong miệng phát ra từng thanh âm quái dị:

"Là ta. . . Chính ta gϊếŧ đấy. . . Các ngươi nếu không muốn còn nhỏ đã vắn số, thì cút ngay trước khi ta đổi ý. . . A a a. . ."

"Tại sao ngươi phải làm hại bọn hắn?"

Tử Hàm ép hỏi lần nữa, ngữ khí tràn đầy căm phẫn.

Nữ quỷ cười ré lên quái dị, như đang giễu cợt Tử Hàm là đồ vô tri, rõ ràng là biết nàng là ác quỷ, lại còn hỏi câu đó, nhưng nàng cũng không lòng vòng, trả lời vào thẳng vấn đề:

"Ta tự sát nên oán nghiệp sâu nặng, trốn tránh quan binh vây quét, tội nghiệt quá nặng, không thể đầu thai, cần ba trăm năm âm thọ mới có thể tăng tiến tu vi, sau khi gϊếŧ được mười mấy ngươi, cũng mới chỉ bù được hơn một trăm năm. . . Nếu như không phải đám người các ngươi đem nơi này phong tỏa lại, thì số người chết còn nhiều nữa. . . Oa ha ha ha. . ."

"Nếu ngươi đã rắp tâm muốn hại người, ngươi có thể đi khắp nơi tìm đối tượng, tại sao vẫn một mực lưu tại đây ngần ấy năm dù biết sẽ chẳng có ai lui tới?"

Mộ Vân sau khi nghe nữ quỷ nói, liền lần lượt ghép nối suy đoán, lập tức cảm thấy lời nàng nói có sơ hở.

Ác quỷ bị hắn hỏi như thế, lúc này á khẩu không trả lời được, chính vào thời khắc này, nàng cấp tốc huy động hai tay, tràn ra quỷ khí ngùn ngụt, nháy mắt muốn vây Đường Tử Hàm và Mộ Vân vào trong