Chương 30: Thám hiểm

Sau khi khóa chặt miệng Mộ Vân, Đường Tử Hàm cực kỳ tức giận, nhưng không dám làm ra bất cứ chuyện gì, thanh âm phát ra vẫn rất bé:

"Tôi nói cậu tự dưng lớn tiếng vậy làm gì, nói thẳng ra là sợ không dám đi đi? Lời này mà sư phụ cậu nghe được thì tính sao. . . Vốn dĩ đạo nhân Mao Sơn không được sợ yêu tà, thì ra cậu cũng là cái loại ra oai lấy lệ, đồ hèn nhát, hừ. . ." Dứt lời, nàng buông tay ra, để lại Mộ Vân ngơ ngác ở đó, cứ thế mà bỏ đi.

Mộ Vân trầm ngâm chốc lát, nãy giờ bị nàng bịt chặt mũi miệng, hắn cố ngáp ngáp mấy cái lấy hơi, ổn định tâm tình, cân nhắc lợi hại cũng như chuyện nàng đề cập. Một lát sau, hắn mới ý thức được, hình như ban nãy, Đường Tử Hàm có nói mình là loại bên ngoài dương dương ra oai, thực chất chỉ là tên yếu đuối sợ chết.

Mặc dù hắn không phải là người tranh cường hiếu thắng, tuy nhiên đó chỉ là trong học tập và sinh hoạt thường ngày, trái lại, đối với tu luyện cũng như sự kiện linh dị, trước đó là do một mực không có người để so sánh đối chiếu, nên hắn cứ nghĩ tâm tính mình trung dung. Nhưng từ khi hắn gặp được nàng, một người tự xưng là đệ tử Mao Sơn chánh tông, hắn có chút không phục, trong lòng âm thầm phủ nhận:

"Dựa vào cái gì mà nàng dám bảo mình là đồ hèn nhát chứ, chưa thử làm sao biết được, có khi sau này còn phải cầu xin mình cứu giúp”.

Nghĩ là làm, Mộ Vân sải bước đuổi theo Đường Tử Hàm, vừa đi vừa hét lớn: "Đường Tử Hàm, cậu đứng lại cho tôi, đi thì đi, có gì mà sợ với sệt. . ."

Đường Tử Hàm thực ra là đi rất chậm, đâu dễ gì mà từ bỏ như thế, rốt cuộc quay người lại, khóe miệng mang theo ý cười, nãy giờ nàng chỉ giả vờ khích tướng thôi. Lần này nghe thanh âm của Mộ Vân gọi giật lại, nội tâm sinh ra một chút đắc ý:

"Hừ, tiểu tử ngốc, biết kiểu gì cậu cũng mắc câu. . ."

Biết đã thành sự, nhưng nàng không có để lộ ra ngoài mặt, đem khóe miệng ý cười đánh tan đổi lại một bộ sinh khí biểu lộ về sau, Tử Hàm xoay người, mang theo nộ khí nói ra:

"Đi cái gì đi, ngươi lá gan như vậy nhỏ, còn sợ hãi bị xử lý, ta mới không cùng ngươi đi, muốn đi ta cũng mình đi”.

Lúc này, Mộ Vân gấp gáp, vội vàng giải thích:

"Vừa rồi tôi bị cậu bóp cho hồ đồ, lại nói, cậu dựa vào đâu dám nói ta là tên nhát cáy, tôi không tin tôi kém cậu, nếu cậu không cùng tôi đi, vậy rõ rồi, tài phép cậu không bằng tôi”.

Mộ Vân cũng bày ra trò khích tướng, làm gì thì làm cũng phải bắt nàng mang theo mình đi.

Tử Hàm mừng thầm, Mộ Vân càng nói càng non, tâm tính trẻ con như hắn nàng nắm trong lòng bàn tay. Thế nhưng cứ như vậy lỡ hắn biết thì không còn đường mà chui, nên nàng cũng cho hắn cái đường để đi xuống:

"Cái gì, cậu dám đem tôi so sánh với cậu, hảo, bản tiểu thư cho nhà ngươi đi kiến thức một chút, xem ai mạnh hơn ai”.

Mộ Vân còn tưởng đại công cáo thành nên không giấu nổi sự đắc ý, nhưng hắn không biết, thật ra mình lạc vào bẫy người ta đã lâu.

Mộ Vân được Tử Hàm đáp ứng đồng hành, chưa được mấy bước, hắn tiến tới bên cạnh nàng hỏi:

"Cứ như vậy mà đi sao? Này, nơi đó không ổn đâu, phải có pháp khí a"

"Pháp khí tôi chuẩn bị cả rồi, chẳng lẽ cậu không có à?"

Tử Hàm trừng mắt liếc Mộ Vân một cái, dường như đang còn giận dỗi chuyện ban nãy.

Mộ Vân bất đắc dĩ gãi gãi cái ót, vẻ mặt vô tội đáp:

"Thường ngày đi học thôi. . . Ai biết phát sinh sự tình như này mà mang theo chứ?"

"Thế mà mở mồm ra là so sanh, chẳng hiểu cậu tu đạo cái kiểu gì, theo tôi. . ." Dứt lời, Tử Hàm nhanh chân tiến về phía lớp học của mình.

Tự dưng lại bị chế nhạo lần nữa, Mộ Vân chưa bao giờ ủy khuất bực này, hắn hừ lạnh, thầm nghĩ:

"Ai bảo cậu không nói sớm đi chứ, bằng không thì sao bổn đại gia không chuẩn bị, hừ. . ."

"Ê ê, thế rốt cuộc có đi không, hay là sợ rồi?. . ." Tử Hàm đi thêm được khoảng 10m, xoay người lại thấy Mộ Vân đang ngây ngốc tại chỗ, lại cao giọng thúc giục.

Mộ Vân xốc lại tinh thần, liền đạp thiên cương, lăng không lao tới, chớp mắt đứng cạnh nàng. Mà Tử Hàm cũng xem thường chẳng thèm để ý hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Tới lầu hai tòa nhà giảng dạy, Tử Hàm bảo Mộ Vân chờ mình bên ngoài, không bao lâu sau, nàng xách theo một túi đồ nhỏ màu vàng đi ra.

"Cho nhà ngươi xem đồ bổn tiểu thư chuẩn bị. . ."

Đi tới bên cạnh Mộ Vân, nàng hướng gương mặt liền tràn đầy đắc ý vứt cái bọc cho hắn kiểm.

Mộ Vân xem xét trong bọc, hào phù ( Hào: bút lông vẽ bùa, bình thường dùng lông chú mực làm lông bút), chu sa, dây đỏ, tiền ngũ đế, giấy vàng. . . Đây đều là khí cụ bày trận cũng như vật chứa Linh khí, tất cả đều đầy đủ không thiếu. Lúc này Mộ Vân âm thầm cảm thán, cô gái này quả thực là rất cẩn thận.

"Giờ cậu lên phòng giáo viên chủ nhiệm làm đơn xin nghỉ phép đi, hẹn nhau ở cổng trường, tôi ở đó đợi cậu”.

Bởi vì trường sơ trung có quy định không được giữa giờ bỏ học, nên không thể cứ thế rời đi, nên Đường Tử Hàm ra ý kiến cho Mộ Vân đi xin nghỉ, đơn giản vì hắn là học sinh ngoan, thầy cô yêu mến nên làm gì cũng dễ.

Mộ Vân nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời, liền tự mình lên phòng giáo viên chủ nhiệm. Sau mười phút, Mộ Vân liền cầm đơn xin nghỉ phép ra cổng trường, lúc này nàng đang đứng đợi sẵn.

"Đàn ông con trai mà sao lề mề thế, xin nghỉ mà cũng lâu, nhanh cái chân lên coi." Thấy bộ dáng uể oải của Mộ Vân, Đường Tử Hàm bắt đầu trách móc.

Mộ Vân thấy đối phương phàn nàn thì chẳng buồn phản bác, hắn cứ bỏ ngoài tai, tiếp đến thì tới nhà bảo vệ, xin phép rồi hai người cùng đi ra ngoài trường.

Rời khỏi trường, Mộ Vân cùng Tử Hàm liền hướng tới kho lương mà đi. Vì ở ngay sau trường nên đi không quá xa, mất 5p đi bộ đường vòng, cũng không lâu lắm, hai người tới trước kho lương bị bỏ hoang.

Nơi đây đã từng là kho chứa lương thực, xưa kia là di tích sót lại sau chiến tranh, trước khi vụ việc thương tâm xảy ra, đôi lúc nơi này còn trưng dụng vào nhiều mục đích, nên người qua lại cũng nhiều, quanh năm suốt tháng, nơi này có những lúc được lấy làm kho chứa lương thực lẫn thu thuế đất ruộng của cả trấn, nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là sự cô liêu. Đã từng là nơi được dân chúng tấp nập ra vào, chỉ vì một sự kiện quái đản, ai nấy đều nhao nhao rời xa.

Kho lương là một gian nhà có tường bao xung quanh thành tứ đại hợp viện, bốn phía đều là nhà kết cấu chủ yếu bằng gỗ, chính giữa là một khoảng sân rộng chuyên để phơi gạo, xen lẫn trong đó, người ta trồng một ít câu bạch dương, chẳng qua hiện tại là đầu xuân, cây Bạch Dương còn chưa mọc lá mới, ngược lại trên đất tràn đầy lá khô, cảm giác tiêu điều ảm đạm rõ rệt.

Năm đó kì thực người ta cũng làm một số biện pháp gia cố, tránh để di tích phong hóa theo thời gian, tuy nhiên quá lâu rồi không có người lui tới, nắng mưa quanh năm nên đến cả nền đất nhiều chỗ cũng bong tróc vỡ vụn, đỡ cái là bên kia tường luôn có tiếng học sinh nô đùa truyền tới, nên mảnh đất hoang vu bên này mới bớt đi một phần lạnh lẽo, cô quạnh

Đứng tại phụ cận phế tích, Đường Tử Hàm liếc nhìn bốn phía xung quanh, mở ra thiên nhãn, Mộ Vân cũng làm theo, dù sao nơi này cực kì tà môn, ít nhất mở ra pháp nhãn còn chủ động được, lỡ bị thứ gì tập kích còn biết mà phản đòn, còn hơn khù khờ mù mờ đi loạn rồi chết bất đắc kỳ tử.

"Tới tới, đây toàn bộ là tiền ngũ đế có tẩm qua máu chó mực, cậu cầm lấy đề phòng cho bất kỳ tình huống nào xảy ra, còn nữa, vào trong đấy bất kể dù gặp phải thứ gì, cũng đừng lớn miệng kêu to, nếu mà bên ngoài phát giác ra chúng ta trong này, hậu quả. . ." Tử Hàm ra dáng bà cụ non, không ngừng nhắc nhở Mộ Vân.

Mộ Vân đối với những điều nàng nói há lại lạ gì, nhận lấy pháp khí từ tay nàng, trong lòng suy nghĩ không ngờ nữ sinh này cũng liều thật, cứ như vậy không do dự mà xông thẳng vào cấm địa.