Chương 2: Pháp nhãn

Dưới sự thi pháp của Dương Triệu Đức, máu trên rốn đứa bé ngừng chảy, theo chỗ trũng từ từ chảy về, cuối cùng tập hợp lại một điểm, ngưng kết thành một hạt châu đỏ lòm màu máu.

Sau khi cầm máu, một phen nguy cơ đã được hóa giải, mặc dù Dương Thừa Hàn từ trước tới nay luôn ác cảm với thứ gọi là Mao Sơn Đạo Thuật của phụ thân hắn, nhưng khi chứng kiến hết thảy quá trình thi pháp mà máu ngừng chảy, thậm chí còn ngưng kết được thành một hạt châu, lúc này Dương Thừa Hàn không thể không thừa nhận, phụ thân hắn không phải loại đạo sĩ giang hồ chuyên gia đi lừa bip

Tam phu nhân là một lão bà, vả lại là hàng xóm của Dương Triệu Đức mấy chục năm, đối với đạo pháp của Dương Triệu Đức đã sớm được chứng qua, nên niềm tin đối với quỷ thần là tin tưởng không chút nghi ngờ, nên khi thấy dị tượng nãy giờ, cũng không lấy làm kinh ngạc. Bởi vì, người trong làng đều coi Dương Triệu Đức là người tài ba, trước giờ, trong nhà ai nếu là sự tình gì lạ, đều sẽ tới tìm lão xử lý, dần dà, mọi người cũng mặc định lão là một đạo sĩ, đều cảm nhận được hắn thật sự có đạo pháp, có thể cứu người giúp đời.

Giải quyết xong sự tình của đứa bé, Dương Triệu Đức im lặng đi ra ngoài, nâng ba nén hương, hướng về phía Đông lạy một cái, rồi thu dọn bãi chiến trường, lại quay về phòng hộ sinh ngắm nhìn cháu trai lão đã không còn khóc nữa. Dương Thừa Hàn lúc này đang quan sát huyết châu, có chút lo lắng hỏi:

"Thứ này xuất hiện trong rốn con con, sẽ không có gì ảnh hưởng đúng không cha?"

Dương Triệu Đức nhìn kỹ huyết châu trong rốn, sau khi xác định không có gì bất thường, trầm giọng nói với Dương Thừa Hàn:

"Đứa nhỏ này sinh ra bằng chu sa, đây là chuyện tốt. Nếu giờ mà phải đi bệnh viện để phẫu thuật. Viên chu sa mà bị lấy ra, có khi còn không biết cháu ta có sống nổi hay không. Giờ không sao rồi, chúng ta hãy tắm rửa và mặc quần áo mới cho chất nhi! "

Dương Thừa Hàn ngơ ngác nhìn phụ nhân mình, trong lòng cảm giác thật áy náy với ông, vừa rồi chính hắn còn nói lời vô lễ, hiểu lầm ý tốt của phụ thân; giờ phút này nghĩ lãi, đúng thật sự mình đã quá vô phép. Nhưng dù sao hắn cũng là thân đàn ông, không thể biểu lộ thái độ của mình như vậy, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng lời phụ thân

Tam phu nhân hết thảy chứng kiến sự tình đã không còn nguy hiểm, trái tim cũng đã thôi bóp nghẹt, khẽ mỉm cười nói:

"Tốt, may mắn không có sao, được rồi, để ta đi tắm cho đứa bé."

Dương Thừa Hàn khẽ gật đầu, trao đứa con mình đầm đìa máu cho Tam phu nhân, liền đi cầm quần áo trên giường. Dương Triệu Đức thì lẳng lặng đi ra khỏi phòng, cuối cùng, mọi sự đều yên.

Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã qua hai năm, bất tri bất giác, đứa trẻ ngày đó sinh ra suýt nữa phải để lại tính mang, giờ đã có thể tập tễnh bước quanh nhà nói bi ba bi bô. Nó được đặt tên là Mộ Vân, là do mẹ hắn đặt, cũng không hẳn là có ý nghĩa gì, đơn giản là vì nghe êm tai.

Hai năm này, Dương Thừa Hàn một mực làm một công nhân bốc vác tại xưởng gỗ trong trấn nhỏ này, vợ hắn thì phụ trách trông con, mà gia chủ Dương Triệu Đức thì còn khỏe mạnh, tài giỏi, làm đồ thủ công linh xảo, biết đan cái rổ cái sọt, không thì sẽ nấu và ủ chế rượu gạo, nên thu nhập của gia đình bốn người cũng ổn định, sinh hoạt hàng ngày cũng khá dần hơn. Tháng sáu nóng bức khó chịu, vào chính Ngọ, Hoàng Nguyệt Anh xách theo một thùng quần áo, chuẩn bị mang ra đoạn suối nhỏ gần nhà để giặt, mà lúc này Dương Triệu Đức đang ngồi ở sân nhỏ đan sọt. Nguyệt Anh mang theo quần áo đi qua bên cạnh Dương Triệu Đức nói:

"Cha, người trông Mộ Vân hộ con một chút, con đi giặt đồ."

Dương Triệu Đức đang mải đan sọt, nghe thấy con dâu, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Anh một cái, đáp:

"Con đi đi, chất nhi cứ để ta trông. . ."

Nguyệt Anh mỉm cười gật nhẹ đầu, liền xách theo thùng quần áo hướng đoạn suối đi đến. Mộ Vân mới hai tuổi, liền đi đứng còn chưa vững, lúc này hắn ngồi xổm trên đất, trong tay cầm một cây gậy gỗ, chọc ngoáy đất cát, chơi quên cả trời đất, kể cả mẹ hắn đi cũng không để ý chút nào.

Tay Dương Triệu Đức không ngừng vân vê nhánh tre đan nhanh thành hình, cứ chăm chú đan sọt, được một hồi lại ngước lên nhìn Mộ Vân, nhìn thấy bộ dáng hoạt bát của đứa nhỏ, khóe miệng lại nở nụ cười tươi, bộ dáng rất yêu chiều. Mộ Vân chơi nô đùa quá dà, chân đứng không vững, ngã cắm mông xuống đất, bị đau khóc ngặt nghẽo lên. Nghe thấy tiếng cháu trai khoc, Dương Triệu Đức buông cái sọt đan dở xuống, đi tới chỗ Mộ Vân đang khóc nhè. Một tay ôm lấy nó, bế đứa bé lên nhìn xem cái mông có bị xây xát không, rồi cả hai ông cháu cùng đi về chỗ lão đan sọt, dỗ Mộ Vân ngừng khóc.

Từ khi sinh ra đến giờ, Mộ Vân là một đứa bé rất ngoan, lúc bé hay khóc thút thít, chỉ cần dỗ một chút, liền sẽ ngưng khóc, rồi lại cười rất yêu, nhưng lúc này, dù Dương Triệu Đức có làm cách nào, cũng không thể khiến chất nhi của mình nín khóc. Dương Triệu Đức cười hiền, trìu mến nhìn Mộ Vân, hiền hòa nói ra:

"Mộ Vân, không khóc không khóc. . . Gia nội mua cho con kẹo đường ăn nhé. . ."

Sau một hồi, Mộ Vân không chỉ không nín, ngược lại còn khó dữ hơn, điều này không khỏi khiến Dương Triệu Đức cảm thấy bất đắc dĩ. Lão thầm nghĩ:

"Chất nhi của ta hôm nay làm sao vậy, bình thường chỉ cần dỗ một cái là nín, hôm nay tại sao lại như vậy?"

Trong lòng thầm nghĩ, Dương Triệu Đức lại lần nữa kiểm tra cái mông Mộ Vân, đảm bảo nó không hề bị thương, trong lòng càng nghi nghi ngờ sao nó lại khóc nhiều như vậy. Mang theo nghi vấn, Dương Triệu Đức thử nhìn Mộ Vân hỏi:

"Mộ Vân, con làm sao vậy, tại sao con lại khóc như thế, có thể kể cho gia gia nghe được không. . ."

Mộ Vân mặc dù tuổi nhỏ, nhưng hai tuổi cũng có thể phần nào nghe hiểu lời người lớn, thấy gia gia hỏi mình, hai mắt nó trợn trừng kinh ngạc hướng về cây đại thu trước mặt, dùng tay chỉ trên cây đại thụ kia, cũng không nói chuyện, cứ như thế khóc dữ hơn. Dương Triệu Đức nhìn theo hướng tay của cháu mình, trên cái cây đó một chút gì lạ cũng không có, nhưng tại sao Mộ Vân lại chỉ vào cây đại thụ khóc lớn như vậy?

Ngay lúc này, trong đầu Dương Triệu Đức đột nhiên hiện lên một tia ký ức, ánh mắt nghiêm một chút, giống như là nhớ ra cái gì đó.

"Mộ Vân không khóc a, ngồi ở chỗ này, gia gia lập tức quay lại."

Sau khi đặt Mộ Vân ngồi xuống, Dương Triệu Đức vội vàng hướng phòng bếp chạy tới, sau khi đi ra, trên tay lão là một bình nước trắng. Tới bên cạnh Mộ Vân, Dương Triệu Đức đem nước trong bình đổ ra một chút, xoa xoa nhẹ lên hai bàn tay, chắp tay trước ngực, hai tay thủ quyết bắt kiếm chỉ, miệng khẽ niệm:

"Thiên Địa Ngũ Hành Đạo, Hóa Hình Phá Hồn Cung, Bách Quỷ Nặc Bất Thuật, Nhị Chỉ Hiển Âm Dương. Hiện!"

Vừa niệm, hai tay Dương Triệu Đức phát ra kiếm chỉ vạch hai đường lên mặt, chấm hai lần lên hai mắt, sau đó chậm rãi mở ra. Lúc mở hai mắt ra, sắc mặt Dương Triệu Đức đại biến, chỉ thấy hướng Mộ Vân chỉ trên cây đại thu, có một cô gái mặc hồng y đang phiêu phù, một cặp mắt vô hồn nhìn chằm chằm Mộ Vân, lộ vẻ cực kì khủng bố dọa người. Sở dĩ Mộ Vân khóc thút thít, thì ra là bị quỷ hồn nữ tử áo đỏ quấy phá. Nhưng trong lòng Dương Triệu Đức lại lo lắng, thầm nghĩ:

"Quỷ hồn không có nhập thân vào nó, tại sao Mộ Vân lại chỉ tay về hướng cô ta rồi khóc òa lên vậy? Chẳng nhẽ nguyên nhân là do chân hỏa diễm mệnh hồn đăng bị suy yếu?"

Theo Dương Triệu Đức biết, tiểu hài tử dương khí dù nặng, bách quỷ không dám cận thân, thế nhưng do tuổi còn nhỏ nên ba ngọn hỏa diễm cũng không quá mức mạnh mẽ. Nhưng dù vậy, một đứa bé chỉ cần ba linh hỏa diễm còn tồn tại, âm linh cũng là không dám cận thân. Ba ngọn hỏa diễm mệnh đăng này, là tượng trưng cho ba đạo linh hỏa Tinh - Khí - Thần, đại diện cho tam hồn của con người , người bình thường không thể nhìn thấy, trừ phi là người tu đạo mở thiên nhãn, mới có thể nhìn thấy ba đạo mệnh đăng. Ba đạo linh hỏa mệnh đăng, nằm ở hai bờ vai và trên đỉnh đầu, trên hai vai là đại diện cho Tinh Khí, trên trán phụ trách Thần mệnh chi lực. Ba ngọn hỏa mệnh đăng này, cũng là nỗi sợ của âʍ ѵậŧ, một người sở hữu ba đạo mệnh đăng đầy đủ và mạnh mẽ, âm linh liền không cách nào tiếp cận. Nhưng một người chỉ cần một trong ba đạo mệnh đăng suy yếu, sẽ gặp chuyện không hay, sức khỏe và thần trí suy yếu, bị quỷ vật xâm hại. Nếu ba đạo cùng tắt người đó sẽ tử vong.

Điển tịch Đạo gia có ghi, người chết khi đầu thai, cần tích đủ âm đức, nhưng âm đức chỉ có thể hành thiện tích đức hay bổ sung khi làm việc tại âm giới. Nói cách khác, một người tốt sau khi chết, âm đức đầy đủ, yêu cầu càng ít, cho nên có thể luân hồi chuyển thế rất nhanh. Nhưng một kẻ ác nhân khi chết, không những phải chịu trừng phạt mà phải tích đủ âm đức mới có thể đi đầu thai, thường gian dài hơn vô số lần.

Dưới tình huống bình thường, đối với những kẻ tự sát chết, đó là đại tội, phải rất lâu mới được đầu thai hoặc không thể chuyển thế, người tự sát oán khí cũng sẽ rất nặng. Hay kẻ chết oan cùng đường mạt vận, cũng sẽ có oán khí cực mạnh, phải đến khi oán khí tiêu tán hoặc kẻ gây cái chết cho người đó tử vong, oán quỷ đó mới có thể từ bỏ chấp niệm mà đầu thai chuyển thể, nếu không, hắn sẽ cố chấp lưu lại gây nghiệt họa.

Có những trường hợp, chết nối chết. Ví dụ như người bị chết đuối, hồn phách vẫn bị vây ở trong nước, trừ phi tìm được hồn phách thay thế, mới có thể thoát đi. Mà người tự sát lại không giống, hồn phách của bọn chúng có thể tùy ý lãng vãng, nhưng cái loại quỷ hồn này cần âm đức nhiều nhất, bọn chúng mà muốn đầu thai, một là đau khổ chờ đợi, hoặc là, một là đi hút dương khí người sống để giảm bớt oán niệm lực, gia tăng tu vi giảm bớt thời gian đầu thai chuyển thế.

Nhưng đó là việc trái với thiên đạo. Những quỷ hồn tìm người sống hút dương khí để tăng tu vi, thường thường đều là ác quỷ, bọn chúng sẽ nghĩ hết tất cả phương pháp, tìm tới người sống và xua yếu ba ngọn mệnh đăng, sau đó tiếp cận nạn nhân, sau khi hút sạch dương khí, lại khống chế và dập tắt ba ngọn mệnh đăng, nạn nhân chắc chắn khó toàn mạng, đành phải chấp nhận để ác quỷ phụ thân. Giống một số người tự dưng làm việc ngu xuẩn không rõ nguyên nhân, như người tự dưng cắt mạch tự sát, chính là có khả năng bị quỷ hồn quấn thân mà không biết, cuối cùng tự thân mình trở thành một oán quỷ đi hại kẻ khác. Vòng lặp oan nghiệt từ đó mà ra.

Tiểu hài bình thường ba ngọn mệnh đăng khá yếu, cho nên trẻ con thường hay nhìn thấy những điều người khác không thấy được, vì vậy có một số đứa trẻ trở thành đối tượng xấu số bị âʍ ѵậŧ chú ý mà tiếp cận, bởi vì tiểu hài tử dương khí nặng nhưng mệnh đăng chưa phát triển hoàn toàn.

Hài tử thường có hiện tượng "Khóc đêm" (Sau khi sinh, mãi cho đêm thứ 100 tự dưng tỉnh dậy khóc ngặt nghẽo), kỳ thật cũng là bởi vì có âʍ ѵậŧ nhìn chằm chằm, nhưng theo quá trình lớn lên, Hỏa Diễm mệnh đăng cũng tăng tiến, âʍ ѵậŧ kia liền sẽ tự động rời đi, đứa bé đó cũng sẽ dần không còn khóc đêm nữa. Sau khi nghĩ hết những điều này, Dương Triệu Đức suy nghĩ một chút, sau đó nhìn ba đạo linh hỏa diễm của Mộ Vân một chút, hết thảy đều bình thường, căn bản là không có chút dấu hiệu suy yếu của mệnh đăng, nhưng tại sao, hắn lại thấy nữ quỷ kia xuất hiện được ở đây?

Chẳng lẽ kia quỷ hồn kia muốn "Diệt linh" (diệt linh: Đối với các dạng nữ quỷ chúng nó sẽ tính toán, chúng sẽ dùng quỷ lực từ bộ tóc dài để quét mạnh, tạo ra một trận âm phong làm lay động mệnh đăng suy yếu, từ đó phụ thân hấp thụ dương khí)?

Dương Triệu Đức trong lòng căng thẳng, nghĩ lại về sau, lại chợt cảm thấy không đúng. Từ khi sinh ra, ba ngọn sinh mệnh hỏa diễm của Mộ Vân, vô cùng mạnh mẽ, coi như kia quỷ hồn kia có bụng dạ muốn "Diệt linh", cũng không thể nào có năng lực thổi lay động nổi được ba ngọn hỏa diễm mệnh đăng của nó, trừ phi nàng ta đã trở thành cấp bậc Lệ quỷ.

Suy nghĩ một lúc không có kết quả, Dương Triệu Đức lần nữa nhìn qua cây đại thụ, nhưng bây giờ, quỷ hồn cô gái hồng y tóc dài đã sớm biến mất, Mộ Vân ngưng khóc. Sau khi Mộ Vân ngừng khóc, lau nước mắt, lo lắng nhìn Dương Triệu Đức nói:

"Ông nội ... sợ..."

Dương Triệu Đức khẽ mỉm cười, lại đưa hai tay lau nước mắt cho hắn, sau đó hỏi:

"Mộ Vân, vừa rồi con có nhìn thấy cái gì không?"

Mộ Vân hơi hoảng sợ, lại khóc thút thít,

"Con nhìn thấy nơi đó có ma..."

Dương Triệu Đức lúc này đứng hình, kinh ngạc nhìn vào con ngươi của Mộ Vân Thâm lóe lên màu xanh lục nhàn nhạt, đây là điều khiến lão lo lắng, trong lòng thở dài một tiếng:

"Làm sao có thể, đứa trẻ này sinh ra đã có Âm Dương Nhãn".