Chương 24: Kỳ tài nhập đạo

Sắc trời tối dần, tới đêm, Mộ Vân nay ăn cơm xong đã chạy vào phòng từ rất sớm, ngay cả thời gian rảnh rỗi quen thuộc là xem chương trình yêu thích trên TV cũng không màng, hai vợ chồng lại tưởng con cái lớn ngoan ngoãn, biết điều, biết đi ngủ sớm để mai dậy sớm nên cũng mỉm cười hài lòng.

Kể cả Dương Triệu Đức mấy hôm nay, mỗi tối lại đi ngủ sớm hơn bình thường, kỳ thật giữa hai ông cháu nhà này có bí mật, giấu không cho con trai và con dâu biết. Đến chín giờ tối, làng xóm tắt đèn, dần dần nhà nào nhà nấy chìm vào mộng, mà lúc này Dương Triệu Đức và Mộ Vân rón rén mò ra ngoài, bởi vì hai ông cháu tính toán với nhau tối nay sẽ truyền pháp.

Hai người bước đi rất nhẹ, vì sợ Dương Thừa Hàn cùng Hoàng Nguyệt Anh ngủ trong phòng nghe động, bước tới sân, Dương Triệu Đức thì thào hỏi Mộ Vân,

"Con có nhớ tối qua gia gia dặn gì không? "

Sắc mặc Mộ Vân dưới trăng có vẻ hơi tái nhợt như đi ăn trộm, nhìn thẳng ông nội gật đầu:

"Con nhớ chứ, con không được tiết lộ việc mình được gia gia cho xuất đạo, kể cả cha mẹ cũng không."

"Hừ, con phải nhớ kỹ, nếu không sau này gia gia không dạy cho Mao Sơn đạo pháp nữa, được không?"

Dương Triệu Đức nghiêm túc nhìn Mộ Vân, khuyên răn. Thực ra Dương Triệu Đức dạy cho cháu trai đạo pháp, cũng e ngại vợ chồng con trai phản đối, dù sao thằng bé còn nhỏ, cha mẹ thì ai chẳng mong con chuyên tâm học hành.

Giờ mà lộ ra thì lại lắm phiền phức, lão lười quản nên dặn ngàn vạn lần đừng nói cho phụ mẫu.

"Lại đây, ngồi xuống với gia gia, ngoảnh mặt về hướng Đông, giờ ta sẽ kể cho con nghe tất cả những gì khi nhập môn của Mao Sơn Tông."

Dương Triệu Đức vừa thuận tay thu dọn quần áo cho Mộ Vân vừa mở miệng giáo huấn. Mộ Vân ngoan ngoãn, khoanh chân, nhẹ nhàng ngồi xuống, đợi gia gia giảng thuyết. Thấy thằng bé an toạ, Dương Triệu Đức tiến sát lại ngồi cạnh Mộ Vân, giọng đều đều đủ cho hai người nghe thấy:

"Đạo pháp Mao Sơn đề cao pháp môn luyện khí, tu luyện căn cơ tinh khí thần. Củng cố tất cả những đều đó, mới học những thứ khác, không được xáo trộn trình tự, đề cao chính nhân, không hấp tấp, không lề mề, đủ tiêu diêu, phong thái tiêu sái của Đạo Gia, nếu không tuân theo, tẩu hoả nhập ma, đi vào bề khổ. "

Mộ Vân nghe gia gia nói thế, nhưng thằng bé chẳng thấm lời nào, vì vậy cắt lời:

"Ông nội, người nói gì vậy. Có thể nào chi tiết, dễ hiểu hơn không?"

Dương Triệu Đức khẽ mỉm cười, kỳ thật lão biết mình mới nói đại khái, Mộ Vân mà không được phân tích kĩ lưỡng thì khó mà hiểu được, cho nên ôn tồn đáp:

"Những lời này có nghĩa là, Một người muốn tu luyện đạo pháp đầu tiên phải rèn luyện, cường kiện thân thể, chỉ khi thân xác bản thân đủ vững màng mới có thể giữ vững hồn phách cùng tinh - khí - thần. Thân thể của một người gọi là tinh, nghị lực, cảm xúc là thần, và khi tu luyện sẽ tạo ra khí. Lấy thổ nạp khí tức mà tạo ra chức năng siêu việt, khí được dẫn trong nội tạng lẫn kinh mạch. Một khi kinh mạch cùng khí tức quán thông, lúc đó con người có thể cảm nhận được thiên địa khí tức, từ đó hấp thu, chuyển hoá thành cương khí, cương khí giữ tại đan điền làm căn cơ cho bản thân. Một khi người tu đạo có thể phóng ra cương khí trong thể nội ra ngoài, nhân đó kết hợp với điều kiện môi trường bên ngoài, khí tức trời đất để thi triển các loại pháp thuật, tạo ra đủ loại hình thái thông thiên ngoài sức tưởng tượng từ công kích tới phòng ngự, trấn yểm, triệu hồi,..., mạnh yếu ra sao tuỳ thuộc tu vi, đạo hạnh của người thi triển. Các bước tu luyện như thế, phải làm tuần tự, kiên trì từng chút một, tuyệt đối không cắt xén, đảo loạn trình tự , nếu không sẽ gây nguy hiểm to lớn cho người tu luyện. Vân nhi đã hiểu chưa? "

Được ông nội giải thích cặn kẽ từng vấn đề, vốn Mộ Vân tư chất thông minh, hiểu được ý tứ trong lời giảng, gật đầu nói: "Con hiểu, đây là chỉ người cầu Đạo, nhất định phải đạp bước của Đạo, không được phản bội Đạo, bất cứ lối đi tắt nào cũng là tà đạo".Không một chút hoang mang, Mộ Vân trước kia xem TV được nghe người ta giải thích ra, giờ lại được Dương Triệu Đức chỉ bảo tường tận.

Dương Triệu Đức nghe thấy quen quen, cười khổ nhìn ông cụ non:

"Đúng vậy, là ý đó."

"Ông nội, ngoài mệnh lệnh tu vi mà ngài vừa nhắc tới, còn có điều gì cần ghi nhớ không?"

Mộ Vân trong lòng muốn nhanh lên Tu luyện, vì vậy, hắn muốn nhanh chóng biết rõ tất cả cấm chế, để không gặp nguy hiểm khi anh ấy đang luyện tập.

"Ừ."

Dương Triệu Đức dừng lại, sau đó nói tiếp:

"Mao Sơn truyền pháp, yêu cầu cấm ăn mặn trong một năm, là giai đoạn khởi đầu trong 10 năm trai giới. Đây là để biểu thị sự hiếu kính của đệ tử đối với Tam Thanh đạo tổ, Tỳ Hưu linh thú, và sư tôn, sự phụ của bản thân. Thứ hai là cấm không ăn thịt chó trước khi hành pháp. Chó là động vật chính dương, nền móng cho cương khí trong cơ thể đạo sĩ chính là Dương linh, nên nếu trước khi khai quang làm pháp mà ăn thịt chó, thì sẽ không được dương linh phù trợ, âm dương trong thể nội đảo loạn, linh phù tế ra sẽ mất đi tác dụng. .Cuối cùng là việc sử dụng đạo pháp để giúp người thì phải xem xét kĩ càng, chúng ta không phải sư sãi, chúng sanh bình đẳng, không phân biệt mà độ cả người tốt lẫn kẻ xấu, không được tuỳ tiện thấy chuyện là xía vào, con người ai cũng có thiên mệnh, khi một biến số can thiệp vào sẽ gây rối loạn số kiếp của bản thân và người đó. Muốn giúp người thì phải hiểu Đạo. Giúp được người tốt thì có ích cho tất cả, ngược lại kẻ ác, chẳng khác gì chính mình tự tạo nghiệp chướng, giảm âm đức, làm hại bản thân cùng người khác, hậu quả báo ứng tới, chết bất đắc kỳ tử, muốn hành Đạo thì phải học Đạo và nhìn Đạo, đó là giới luật tối quan trọng thứ ba". Nói xong, Dương Triệu Đức nhìn Mộ Vân, không biết cháu mình nghe xong có hiểu hết không.

"Vâng, con đã nhớ kĩ rồi ..."

Mộ Vân nghe xong, tự tin gật đầu. Dương Triệu Đức dường như có chút không tin lắm, liền yêu cầu Mộ Vân nhắc lại hết thảy, Mộ Vân chẳng nghĩ ngợi gì, đáp ngay:

"Tu đạo pháp Mao Sơn, cần phải cấm ăn mặn trong một năm ..."

Một lúc sau, Mộ Vân thuật lại lời ông nội không sai một câu, điều này khiến Dương Triệu Đức kinh ngạc, lão không tưởng tượng thằng cháu đít nhôm nhà mình không những thông minh xuất chúng, mà trí nhớ siêu phàm, cũng đỡ cho lão sau này chỉ dạy mệt mỏi. Không cần lặp lại nhiều lần, chỉ cần một câu là thằng bé đã hiểu. Sau khi nêu rõ vài vấn đề cần lưu ý khi học đạo pháp Mao Sơn, Dương Triệu Đức nhìn trăng sáng vằng vặc trên trời, tay phải vươn ra nhéo má thằng cháu, cười hiền:

"Bây giờ ban ngày con luyện cho thân thể cường kiện, ban đêm luyện khí, khi nào thân thể con của đạt trình độ cương khí nội kình, khi đó, ông nội dạy con pháp thuật".

Mộ Vân khẽ gật đầu, không ý kiến gì. Nhìn lên mặt trăng, lại cúi xuống dòm đồng hồ, cũng vừa tròn 22h tối, Dương Triệu Đức bắt đầu dạy Mộ Vân phương pháp luyện khí:

"Phương pháp luyện khí phân ra thành hít không khí xung quanh vào, tam chuyển đan điền, thất phát thở ra, duy trì thành ba vòng chu thiên rồi dừng lại. Con hít vào, rồi giữ khoảng vài giây, sau đó chia đều thở ra bảy thành".

Dứt lời, hai tay Dương Triệu Đức đặt lên bụng Mộ Vân, bắt đầu phương pháp tụ khí, thổ nạp. Theo ông nội, Mộ Vân bắt đầu hít vào, hít vào rồi thở ra bảy lần không khó lắm, nhưng tam chuyển là gì thằng bé không hiểu lắm, chưa hít vào nhiêu đã thở ào ào ra hỏi luôn:

" Ông ơi, tam chuyển đan điền, nhất mạch chu thiên là sao, con không hiểu lắm? "

Dương Triệu Đức dường như đã sớm biết thể nào thằng bé cũng hỏi vậy, liền ôn tồn giảng giải:

"Tam chuyển đan điền, có nghĩa là con hít vào một hơi, luân chuyển khí tức trong đan điền ba lần. Ba lần đó để rút cương khí từ thiên địa linh khí ra cho bản thân. Những thứ không cần thiết là trọc khí, cần phải đào thải ngược trở ra, con giữ trong cổ họng 3 giây, rồi phân chia thở ra thành 7 lần. "

Nói như vậy, Mộ Vân xem như hoàn toàn thông suốt, thằng bé cũng không hỏi thêm gì nữa, bắt tay vào thủ, hít sâu một hơi trong lành của trời quê buổi đêm, Dương Triệu Đức dùng hai tay phóng cương khí, luân chuyển xoay quanh vài vòng vùng đan điền, còn Mộ Vân thì tập trung hít thở, hít vào rồi dừng ba giây, từ từ chia khoảng thở ra bảy lần.

Tập đi tập lại vài bận, Mộ Vân cảm thấy rõ ràng tình hình thể nội, nội tâm hưng phấn, được ông nội chỉ bảo, Mộ Vân mới chậm rãi thuần thục pháp môn hành khí, cũng không cần lão gia trì cương khí hướng dẫn nữa, không cần o ép bụng mà vẫn khiến khí thể trong đan diền rục rịch. Trời dần dần về đêm, sau một giờ luyện tập, Mộ Vân cảm thấy thân thể thanh thoát, đầu óc minh mẫn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ:

"Phương pháp thổ nạp này nghĩ thế mà kì diệu thật. Chỉ trong một giờ mà cảm thấy như này, xem ra mình phải chăm chỉ luyện tập, xem chừng tác dụng có khi còn rõ rệt hơn nữa, tranh thủ sớm ngày đả thông kinh mạch, dẫn khí tuỳ ý. "