Chương 25: Có kẻ gây rối

Sau hôm đó, mỗi ngày, khi màn đêm buông xuống, Mộ Vân chăm chỉ đều đặn mỗi ngày đều tu luyện, mặc dù chỉ dành ra có một giờ đồng hồ, nhưng thiên tư của hắn trác tuyệt, ngộ tính cực cao, vẻn vẹn trong hai năm, đã dẫn khí thành công, đột phá cảnh giới.

Nói như thế, kể cả tu luyện thể chất, cơ thể ban ngày cũng không hề lơ là, cũng ngần ấy thời gian, lúc này Mộ Vân cũng lên sơ trung (kiểu cấp 2 THCS), hắn đã có thể mở rộng các khiếu huyệt, hấp thu thiên địa khí tức bên ngoài.

Đối với tiến độ tu luyện của tôn nhi mình, Dương Triệu Đức cũng choáng váng không tưởng tượng nổi, nhớ năm đó bản thân 8 tuổi cũng theo sư phụ bắt đầu tu đạo, khổ luyện mãi cho tới 7 năm sau, là 15 tuổi mới miễn cưỡng dẫn cương khí đi khắp kinh mạch toàn thân được, sau khi kết hôn ở tuổi 25, mới có thể phóng linh khí thi pháp.

So sánh với nó, Mộ Vân tập luyện ít hơn, nhưng hiệu quả nhanh hơn mình mấy lần. Chưa kể năm đó học nghệ trong núi sâu, gần như dành cả một ngày chừa lúc ăn nghỉ đều tu luyện, còn đây thằng nhóc vỏn vẹn có một giờ mỗi ngày thôi, ngộ tính biếи ŧɦái như này, khiến lão hưng phấn vui mứng không thôi.

Mộ Vân thông minh, lại cực kỳ hiếu học, cho nên ngày truyền pháp thuật đầu tiên, hắn đã làm ầm ĩ, kêu gia gia truyền thụ pháp quyết, Dương Triệu Đức cười khổ, cũng chẳng giấu giếm làm gì, ngay ngày đầu tiên đã truyền thụ cho những pháp môn đẳng cấp cao, thời gian lại thấm thoắt thoi đưa, nửa năm trôi qua, Mộ Vân càng tu luyện càng thần tốc, thằng nhóc đã kế thừa được một nửa y bát của gia gia, duy chỉ có điều làm nó tiếc nuối cho tới giờ, lý thuyết được học đàng hoàng, nhưng chưa bao giờ hắn có cơ hội được thi triển thực chiến lần nào, mà mỗi lần học xong, chỉ là kiểm tra suông, xét duyệt thông qua, kể cả những pháp thuật nhỏ có thể dùng trong sinh hoạt, cũng không được phép tuỳ tiện sử dụng.

Cho tới những ngày đi cùng ông nội tới những nơi xảy ra việc lạ, mặc dù bản thân biết cách xử lý vấn đề, thừa năng lực giải quyết, gì lão cũng không hề cho hắn thi triển pháp chú, sau tất cả những chuyện đó, thứ duy nhất hắn nhận lại được từ gia gia, là một lời giả thích hời hợt:

"Chưa tới lúc".

Sau khi học được Mao Sơn đạo pháp, Mộ Vân cũng được nghe về bí mật âm dương nhãn, chu sa chi thể của bản thân, và cũng từ đó, trong suốt những năm tháng tu đạo về sau, hai thứ này luôn được tận dụng triệt để, thông qua khẩu quyết khai thông thiên nhãn, chẳng cần hào (bút), phù (giấy) cũng tự thân triển khai hoạ phù, uy lực không kém chút nào.

Quan trọng nhất là chẳng cần mất công như gia gia, làm gì cũng phải cần lỉnh kỉnh đồ nghề, pháp khí mới có thể triển khai pháp thuật. Duy chỉ có Âm Dương Nhãn, Mộ Vân lại chưa từng động tới qua.

Trước đó gia gia có dặn qua cho hắn, Âm Dương Nhãn có thể thông qua ý niệm bản thân tự hành đóng mở, không cần bày ra khẩu quyết, bộ pháp mà mở như thiên nhãn, mỗi lần như thế sẽ phiền phức và mất thời gian, nhưng Mộ Vân lại chưa từng mở ra Âm Dương Nhãn của mình, hắn cũng chẳng biết cách điều động.

Tuy chuyện đôi mắt đó bị phong ấn đã được nghe, cần thời gian để cấm chú mất đi hiệu lực, bản tính con người có cái gì khiến bản thân càng hiếu kỳ, càng chờ đợi thì lại càng tò mò, Mộ Vân bức thiết muốn dòm ngó năng lực thực sự của Âm Dương Nhãn.

Bốn năm rưỡi cứ vậy trôi qua, Mộ Vân lúc này đã 13 tuổi, bước vào học kỳ đầu của năm lớp 8. Kể từ lần đầu tiên tới trường, Mộ Vân đã được thầy cô khen ngợi không ngớt miệng, cũng là một trong những nam sinh ưu tú, ngoan ngoãn của tường.

Bình thường lúc rảnh cũng không có đi phá trường phá lớp, chỉ mang sách vở ra tự học, mà thành tích trên lớp cũng luôn xuất sắc, hoạt động thể dục thể thao cũng vào hàng nhất lưu, tham gia uỷ ban nghiên cứu, đại biểu của toàn khoá thể dục, uỷ viên văn học của hội học sinh toàn trường.

Một tuần sau ngày tưu trường, giờ nghỉ trưa, Mộ Vân đang một mình ngồi tại bàn học, lẩm nhẩm từng pháp quyết trước đó ông nội truyền thụ cho, đột nhiên, trước mặt nổ một tiếng vang thật lớn: "Rầm", tiếng động lớn khiến cho những người xung quanh xúm lại quan sát.

Mộ Vân ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một học sinh lớp 10, dẫn theo hai tên tuỳ tùng cùng trang lứa, ban nãy dùng sức đập mạnh vào mặt bàn, mà trong đám đồng bọn bên đó, có một đứa cùng lớp tên gọi cái gì mà Mộc Hoa.

Nam sinh lớp 10 kia vẻ mặt thập phần hung ác, đầu gốc, nhưng lại thấp hơn Mộ Vân cả cái đầu, cũng đúng thôi, ban ngày Mộ Vân rèn luyện thể chất, vừa lên cấp 2 đã cao hơn 1m6,, vượt trội hơn đám đồng trang lứa còn lại ở độ tuổi này, dạng như không chỉ cao về thể chất, mà cao hơn cả học lực.

Mộ Vân vẫn an toạ trên ghế, cũng chẳng giật mình, chỉ ngẩng đầu lên nhìn đám người gây chuyện, hời hợt hỏi:

"Cậu làm gì?. . ."

Trong thanh âm của hắn phát ra, tựa hồ cực kỳ bình tĩnh, chẳng chút nào e ngại. Kẻ tới gây sự trừng mắt nhìn Mộ Vân, hung hãn nói:

"Tiên sư cha mày, còn hỏi à, mày làm cái đéo gì tự thân mày quên rồi à?"

Người mới tới đã văng tục chửi bậy, sâu trong lòng Mộ Vân nổi lên một chút ý tứ phản cảm, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại là không biết là mình có quen thằng này chó đâu, làm gì có tiếp xúc mà đắc tội nó, rồi liếc sang hai thằng cùng lớp đi theo kia, cũng chẳng hiểu quái gì, tiếp tục hỏi:

"Tôi làm gì?"

"Móa, mày còn giả ngu à, thằng kia kể cho nó nghe đi. . ."

Nam sinh lớp 10 hét lớn một tiếng, quay đầu nhìn Hắc Mộc Hoa. Lúc này, một thằng nhóc đằng đó đứng dậy, thân hình thấp bé, chưa tới 1m4, tròng mắt đảo đảo, có ý sợ Mộ Vân, dù sao hắn cho với nó thì cao lớn hơn, nhưng lại nghĩ có đàn anh lớp 10 toạ trấn tại đây, cũng lấy lại vài phần dũng khí, Hắc Mộc Hoa hít sâu một hơi, gương mặt đắc ý, tăng cường điệu đáp:

"Dương Mộ Vân, sao ngươi xé bức thư do ta viết”.

Nghe tên này nói xong, Mộ Vân trong lòng cười khổ, hoá ra, chuyện là như này. Nguyên lai, thứ hai đầu tuần, ba ngày trước, thằng nhóc này, có chuẩn bị một phong thư, nói thẳng là một bức thư tình, muốn trước sự chứng kiến của cả lớp mà trao cho một bạn nữ tên là Đỗ Quyên.

Cô bé này bản tính nhát gan, nhất thời trước đám đông nên xấu hổ, vả lại tên Mộc Hoa này thân hình lại thấp lùn, suốt ngày ỷ lại vào quen biết đàn anh khối trên, trong lớp chỉ hoành hành ngang ngược, thành tích học tập thì bết bát, cho nên bình thường nó không gây ra chuyện gì to tát, giáo viên cũng lười quản.

Lúc đấy, Đỗ Quyên thấy thằng này đứng trước bàn mình, còn bày ra cái trò đó, lập tức xấu hổ, cúi mặt xuống bàn khóc nức nở, không dám nói câu nào, có lẽ là sợ tên hổ giấy này tìm mình gây phiền toái.

Dây dưa mất một lúc, Đỗ Quyên cũng không có chấp nhận, cũng không cầm lấy thư tình, nhưng Mộc Hoa kia chẳng biết tốt xấu, cứ lằng nhằng nhất quyết không bỏ qua, ép bằng được cô bé phải làm bạn gái hắn. Cả lớp xung quanh thì nhìn màn này như trò cười, cũng không có ai dám ra mặt ngăn cản, e ngại gây thù rồi lại bị dây vào phiền toái.

Rơi vào đường cùng, Mộ Vân không vừa mắt, liền vừa đoạt lấy thư tình trong tay Hoắc Mộc Hoa, xé tan thành từng mảnh, vừa cảnh cáo nó, nếu còn gây chuyện, làm phiền bạn học trong lớp sẽ lập biên bản, gửi chủ nhiệm.

Mộc Hoa thấy không đánh lại được Mộ Vân, đành để lại một câu hăm doạ rồi chạy ra ngoài. Ba ngày sau, Mộ Vân cũng chỉ nghĩ thằng kia mõm, tức mình nói cho xong, ai ngờ nó đi tìm người đến gây chuyện thật. Minh bạch hết thảy mọi chuyện, Mộ Vân chỉ thở dài, cười trừ, tựa như chẳng thấy sợ hãi hay hối hận gì, bỗng nhiên đứng dậy, quát thẳng vào mặt bốn tên học sinh cá biệt:

"Tao xé đấy, thì sao, chúng mày làm gì được tao. . ."