Chương 23: Kỳ hoàng chi thuật

Hai ông cháu bước lầm lũi trong đêm, được mười phút đi bộ thì tới con suối duy nhất ở làng Tây An. Đầu nguồn của nó là đập nước chảy xuống, xuôi ra đầu này, là nhanh lớn.

Đập nước kia chính là hồ chứa nước mà đám Mộ Vân thấy trong rừng, ở đây người dân thường lấy nước suối để sinh hoạt, giặt giũ, tưới tiêu. Hai bên bờ suối có độ dốc thấp, được bao phủ bởi một số loài thực vật như cây kim ngân, cây dâu tằm (tang diệp) mà thường người ta hay dùng ngâm rượu.

Tới nơi, Dương Triệu Đức tiếp tục men theo thượng nguồn, Mộ Vân cầm theo đèn pin, vừa soi vừa bám theo, đi dọc theo đó khoảng năm phút đồng hồ, hai người tới một khu đất bằng phẳng, cây cối sinh trưởng um tùm.

"Mộ Vân, đưa đèn pin cho ta."

Tại đây, Dương Triệu Đức nhận lấy Mộ Vân đưa cho, soi xuống đất, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì. Mộ Vân cũng nương theo ánh đèn của ông nội, khó hiểu hỏi:

"Gia gia, người đang tìm gì vậy?"

"Tìm rêu lông."

Dương Triệu Đức chăm chú quan sát từng đám cỏ, thuận miệng đáp lời Mộ Vân.

"Rêu lông, đó là loài thảo dược gì ạ?"

Mộ Vân hỏi. Bất giác, hai mắt Dương Triệu Đức sáng lên, đi tới, ngồi xổm xuống, nắm lấy một đám cỏ mà nhổ nhanh lên, huơ huơ trước mặt thằng bé, nói:

"Đây, là nó."

Mộ Vân cũng đánh mắt quan sát, thứ gia gia mình cầm trên tay là đám cỏ có năm lá, xem xét kĩ hơn, chúng nó khác với cơ số cỏ dại thông thường xung quanh, cỏ bình thường xung quanh thì lá nhỏ, nhưng thứ này lá bản to hơn nhiều, một cây gồm năm lá phân bố không đều nhau. Nom kĩ một hồi, Mộ Vân lại hỏi:

"Thứ này có tác dụng gì không gia gia?"

Dương Triệu Đức cầm thảo dược trên tay, tiếp tục dí đèn pin quan sát tiếp dưới đất, thuận miệng dáp:

"Nó có tác dụng chữa chứng ly hồn, Vân nhi xem, có năm cánh đúng không, chúng phân bố không đều, dân gian thường gọi là ngũ linh thảo, chứa ngũ linh khí tức, có tác dụng an thần, thanh thản linh thức. "

"Ồ, vậy những thứ cỏ còn lại thì có dùng được không?"

Mộ Vân vẫn nghi hoặc, tiếp tục xem những thứ khác trong tay ông nội. Dương Triệu Đức cười nhẹ:

"Trong đám này có rất nhiều dược liệu. Đa số đều có dược tính chữa bệnh, nhưng cũng có một số cây cỏ tự thân hấp thu Linh khí, cho nên với những loại đấy thì không cần phải đun lên sắc thành thuốc, mà trực tiếp rút linh khí của nó ra chữa những chứng bệnh như "Ly hồn". Mặc dù cổ nhân lưu truyền câu nói bách thảo làm thuốc, nhưng bất kể loại thảo dược gì cũng vậy thôi, đều có 3 phần độc tính, vì thế không phải loại thảo dược nào cũng có thể chữa bệnh, và không phải bệnh gì cũng tìm tới thuốc. "

"Gia gia, cây này có phải rêu lông không?"

Mộ Vân nghe ông nội nói thì gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đột nhiên thằng bé phát hiện ở phía trước có một loại cây giống hệt đám cỏ trong tay ông nội, vội vàng lao tới nhổ, ai dè thằng bé giật mạnh quá, tuốt rụng cả năm chiếc lá. Thấy thằng bé hấp tấp làm gãy đổ như thế, Dương Triệu Đức lắc đầu bất lực:

"Chính nó đó, nhưng loại cây này, khi con nhổ cần phải cẩn thận. Một khi nhổ mà khiến rễ, lá tách ra, chiếu theo ""Kỳ Hoàng Chi Thuật" (*) của Mao Sơn, thảo dược khi hái phải hoàn chỉnh, không được tàn khuyết, nếu không, linh khí trong nó sẽ bị tiêu dán, đám rêu lông của con vô dụng rồi, bỏ đi. "

(*) 𝑺𝒐̛ 𝒍𝒖̛𝒐̛̣𝒄 𝒍𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒂̉𝒊 𝒏𝒈𝒉𝒊̃𝒂: 𝑲𝒚̀ 𝑯𝒐𝒂̀𝒏𝒈 𝑪𝒉𝒊 𝑻𝒉𝒖𝒂̣̂𝒕 𝒍𝒂̀ 𝒕𝒆̂𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒄𝒖̉𝒂 𝒑𝒉𝒂́𝒑 𝒎𝒐̂𝒏 𝒚 𝒕𝒉𝒖𝒂̣̂𝒕 𝒏𝒂̆̀𝒎 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝒉𝒆̣̂ 𝒕𝒉𝒐̂́𝒏𝒈 𝒕𝒖 𝒍𝒖𝒚𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒖̉𝒂 𝑻𝒉𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝑻𝒐̂𝒏𝒈. 𝑻𝒓𝒐𝒏𝒈 𝑻𝒂𝒎 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒄𝒐́ 𝑵𝒈𝒖𝒚𝒆̂𝒏 𝑻𝒉𝒖𝒚̉ 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑻𝒐̂𝒏 đ𝒂̣𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑵𝒈𝒐̣𝒄 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 (𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑿𝒊𝒆̂̉𝒏 𝑮𝒊𝒂́𝒐), đ𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒉𝒐 𝑵𝒈𝒐̣𝒄 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒐̛̉ 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒓𝒐́𝒄 𝑸𝒖𝒚̉ 𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒄𝒂́𝒄 𝒃𝒂̣𝒏 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 đ𝒐̣𝒄 𝒄𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝒍𝒂̀ 𝑳𝒐𝒏𝒈 𝑯𝒐̂̉ 𝑺𝒐̛𝒏 - 𝒉𝒂𝒚 𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒉𝒊́𝒏𝒉 𝑵𝒉𝒂̂́𝒕 𝑮𝒊𝒂́𝒐, 𝒉𝒐𝒂̣̆𝒄 𝑵𝒈𝒖̃ Đ𝒂̂́𝒖 𝑴𝒆̂̃ Đ𝒂̣𝒐 (𝒕𝒊𝒆̂̀𝒏 𝒕𝒉𝒂̂𝒏)- 𝑺𝒂𝒖 đ𝒐́ 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 Đ𝒂̣𝒐 𝑸𝒖𝒂̂𝒏 đ𝒂̣𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 (𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ Đ𝒂̣𝒐 𝑮𝒊𝒂́𝒐 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒏𝒂𝒚), 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒉𝒂𝒚 𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ đ𝒂̣𝒐 𝒈𝒊𝒂́𝒐 𝒏𝒈𝒂̀𝒚 𝒏𝒂𝒚 𝒓𝒂̂́𝒕 𝒑𝒉𝒐̂̉ 𝒃𝒊𝒆̂́𝒏 𝒉𝒐̛𝒏 𝒉𝒂𝒊 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝒄𝒐̀𝒏 𝒍𝒂̣𝒊, đ𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒓𝒐́𝒄 𝑸𝒖𝒚̉ 𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒍𝒂̀ 𝑪𝒐̂𝒏 𝑳𝒖𝒂̂𝒏 𝒑𝒉𝒂́𝒊,- 𝑪𝒖𝒐̂́𝒊 𝒄𝒖̀𝒏𝒈 𝒍𝒂̀ 𝑳𝒊𝒏𝒉 𝑩𝒂̉𝒐 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑻𝒐̂𝒏 (𝑻𝒉𝒐̂𝒏𝒈 𝑻𝒉𝒊𝒆̂𝒏 𝑮𝒊𝒂́𝒐 𝑪𝒉𝒖̉) đ𝒂̣𝒊 𝒅𝒊𝒆̣̂𝒏 𝒄𝒉𝒐 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝑻𝒉𝒖̛𝒐̛̣𝒏𝒈 𝑻𝒉𝒂𝒏𝒉 (𝒉𝒂𝒚 𝒄𝒐̀𝒏 𝒈𝒐̣𝒊 𝒍𝒂̀ 𝑻𝒊𝒆̣̂𝒕 𝑮𝒊𝒂́𝒐), đ𝒊𝒆̂̉𝒏 𝒉𝒊̀𝒏𝒉 𝒄𝒖̉𝒂 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝒏𝒂̀𝒚 𝒄𝒉𝒖𝒚𝒆̂𝒏 𝒗𝒆̂̀ 𝒕𝒓𝒂̣̂𝒏 𝒑𝒉𝒂́𝒑, 𝒍𝒊𝒏𝒉 𝒑𝒉𝒖̀, 𝒃𝒂̆́𝒕 𝒚𝒆̂𝒖 𝒕𝒓𝒖̛̀ 𝒕𝒂̀, 𝒕𝒓𝒐𝒏𝒈 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒓𝒐́𝒄 𝑸𝒖𝒚̉ 𝑵𝒉𝒂̂𝒏 𝒕𝒉𝒖̛𝒐̛̀𝒏𝒈 𝒕𝒉𝒂̂́𝒚 𝒄𝒐́ 𝒉𝒂𝒊 𝒑𝒉𝒂́𝒊 𝒏𝒐̂̉𝒊 𝒕𝒊𝒆̂́𝒏𝒈 𝒍𝒖̛𝒖 𝒕𝒓𝒖𝒚𝒆̂̀𝒏 𝒍𝒂̀ 𝑴𝒂𝒐 𝑺𝒐̛𝒏 𝑻𝒐̂𝒏𝒈 𝒗𝒂̀ 𝑻𝒐𝒂̀𝒏 𝑪𝒉𝒂̂𝒏 𝑮𝒊𝒂́𝒐.

(*)Kỳ Hoàng Chi Thuật : "Hoàng" là chỉ Hiên Viên hoàng đế, "Kỳ" là thuộc hạ của ông ta là Kỳ Bá. Tương truyền, hoàng đế thường cùng Kỳ Bá , Lôi Công bàn luận về vấn đề y thuật, chẩn đoán và trị liệu cho bệnh nhân. Sau đó chép vào một quyển gọi là hoàng đế nội kinh tức là kỳ hoàng chi thuật, chính là kinh điển lý luận trong Trung Y.------------

"Vậy là phải bỏ đi sao ..."

Vất vả một hồi mới tìm được một cây đầu tiên, vậy mà không cẩn thận làm hỏng, điều này khiến Mộ Vân không khỏi có chút gì đó mất mát. Dương Triệu Đức cười khổ, tiếp tục tìm xung quanh, Mộ Vân vứt đảm cỏ trong tay, xốc lại tinh thần, hỏi:

"Ông nội, chúng ta cần tìm bao nhiêu cây như này?"

"7 cây."

"Tại sao phải đủ 7 cây?"

Mộ Vân tò mò hỏi dồn dập.

"Mao Sơn tông có quy định rõ ràng, đối với dược liệu, thường bốc thuốc theo triệu chứng của bệnh, một chính một phụ, mà thuốc cũng được đặt tên là cách bốc dựa theo một số cách như Tam hồn, Ngũ linh, Thất tinh, Cửu thiên. Đây là bản thể linh khí đơn lẻ của thảo dược, dựa theo lấy song bổ đơn."

Trong đó có những loại như Âm Dương, tựa như mặt trời và mặt trăng, hoặc tứ phương Đông Tây Nam Bắc, sáu vị thì dựa Lục Đạo Luân Hồi, tám vị thì suy diễn Bát Quái, tuỳ loại bệnh mà chọn các phương pháp chữ trong thuật kỳ hoàng, sự tinh diệu trong đó, cần phải tu luyện lâu dài, với bệnh Ly Hồn này, thì chúng ta chiếu theo Thất Tinh, tựa như thất phách, đương nhiên phải lấy 7 cây. "

Trong lúc giảng giải, Dương Triệu Đức cũng tìm thấy thêm hai cây nữa. Mộ Vân từ bé đã thông minh, nó hiểu những gì lão nói, mà người bình thường khi nghe hầu như nước đổ đầu vịt. Vả lại hàng tối ngủ với ông nội, thằng bé cũng thường xuyên được lão giảng giải về các quy luật của Mao Sơn.

Nó gật đầu, tiếp tục tìm kiếm thảo dược, biết điều không mở miệng phiền hà Dương Triệu Đức nữa. Chỉ trong chốc lát, hai ông cháu cũng tìm đủ bảy cây, nhưng Dương Triệu Đức chưa có về luôn, vẫn đưa Mộ Vân đi thêm một đoạn, tới trước một cây màu đen, xem xét xung quanh. Rồi ngắt những chồi còn non mới mọc.

Mộ Vân chẳng có gì xa lạ với cây này, đó là cây ô ngâm, hình dáng khá giống với cây dâu tằm, nhưng quả sẽ không ăn được, vì nếu ăn phải thì khiến miệng ngứa ran, vì thế thường mọc dại, mà chẳng ai động tới, quả thì lớn hơn quả dâu nhiều, một cây thường khi trưởng thành, quả sai rất nhiều rất lớn, Mộ Vân cùng đám bạn sẽ thường hái làm vũ khí bí mật.

Sau khi cây ô ngâm trưởng thành, nhựa cây trong đó sẽ được lấy làm thuốc nhuộm đỏ tự nhiên. Cầm một quả ô ngâm chín trên tay, có thể ép ra làm đỏ trên da, hoặc trên quần áo, nếu ai đó mà nhìn không kĩ thì thường lầm tưởng là máu, chính điều đó là nguyên nhân cho hàng loạt trò nghịch phá của trẻ con vùng này.

Ô ngâm này đang vào mùa, nhìn đám hoả đỏ sậm đấy, Mộ Vân không khỏi hồi tưởng lại những khi nghịch ngợm cùng đám bạn ngày bé, thấy gia gia đứng trước một cây lớn, vẫn đang nhìn ngắm mà chưa có động tay hái liền hỏi:

"Gia gia, người đang tìm gì trên đám cây này thế?"

" "Tìm chồi non Ô Ngâm."

Dương Triệu Đức Sau tìm tới một loại thân cây bụi, có bảy phiến lá đen, ngắt lấy, ra hiệu cho Mộ Vân quay về.

"Tại sao phải kiếm chồi non ô ngâm ạ?"

Trên đường trở về, Mộ Vân tiếp tục hỏi. Dương Triệu Đức không hề tỏ ra phiền, vẫn ôn tồn đáp:

"Ô Ngâm là một loại thực vật chí dương, riêng cành lá thôi cũng nặng nề Dương khí, có thể tiêu trừ âm khí, giảm bớt triệu chứng của người tâm thần không ổn định. Rất phù hợp để chữa chứng Ly hồn.Nhưng trẻ em thì không được dùng quả, cành, lá mà chữa, chỉ được lấy chồi non dương khí thấp, để tránh việc dương khí quá nặng mà làm tổn thương thần thức của nó. . "

Hai người một già một trẻ vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới trước nhà Đường Thúc, khi hai người về tới thì đứa bé cũng đã tỉnh lại, hai má đỏ bừng bừng, trông rất đáng yêu.

"Dương thúc, người quay lại rồi!"

Trong thấy hai ông cháu Dương Triệu Đức trở lại, Đường thúc vội vàng đứng lên tiếp đón, lúc này cả nhà không còn u ám khóc lóc như lúc đứa bé ngất đi, mà đang quây quần nói cười vui vẻ. Dương Triệu Đức gật đầu, đi tới bên cạnh đứa nhỏ, thấy đứa bé đang bị mọi người chọc cho cười toe toét, lão cũng gật đầu hài lòng, sau khi xem xét lại cẩn thận, lão đưa bao thuốc cho Đường Thái mẫu:

"Bà đi tìm một ít vải đỏ, thêu thành cái túi thơm, giã tán rồi phơi khô số thảo dược này, đeo lên ngực đứa trẻ, nửa tháng sau thì bỏ ra. Hài tử chắc chắn sẽ khoẻ mạnh như ban đầu."

Nghe Dương Triệu Đức ra hiệu đứa nhỏ không còn gì đáng ngại, cả nhà ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, Đường thúc vội vàng chìa tay đưa một bao thuốc, trong lòng cảm kích vạn phần, Mộ Vân thấy cảnh này, lòng ấm áp, thầm thán phục:

"Gia gia tuyệt thật, chuyện gì khó mấy vào tay người đều giải quyết được."

Dương Triệu và nhà người ta hàn huyên một lát, sau đó hai ông cháu xin phép cáo từ ra về. Mặc dù nhà bọn họ nằng nặc muốn đưa tiền công xá, nhưng lão nhất quyết từ chối, hai ông cháu chậm rãi bước dưới ánh trăng ngày lễ Trung thu Trở ra khỏi nhà Đường thúc một đoạn không xa, Dương Triệu Đức đột nhiên hỏi cháu trai:

"Mộ Vân, con có muốn trở thành Mao Sơn Đạo nhân không..."

Khi Mộ Vân nghe lão hỏi câu này, thằng bé vô cùng ngạc nhiên, vốn từ đầu nó đã rất hứng thú với những điều mà ông nội làm được, trước kia muốn học, xin thì bị từ chối, chỉ có cách kêu lão làm nhiều lần rồi học lỏm.

Đột nhiên lão chủ động hỏi như thế, Mộ Vân vui sướиɠ còn không kịp, liền gật đầu lia lia đồng ý:

"Đương nhiên là có ạ.."

"Được rồi, từ mai gia gia sẽ truyền cho con y bát cả đời của ta..."

Thấy vẻ mặt kiên nghị hiếm thấy của đứa cháu, Dương Triệu Đức lấy làm vui vừng, lòng tràn đầy tự hào. Ánh trăng mờ ảo tựa như sương mai, chiếu từng tia sáng mơ hồ bao trùm cả làng Tây An, tết trung thu năm nay yên bình dễ chịu, dưới ánh trăng có vài cụ già sánh vai vừa đi vừa cười nói, phá vỡ sự tĩnh lặng thường nhật ở đây vào buổi tối!