Chương 20: Ngàn cân treo sợi tóc

"Gϊếŧ ngươi. . . Gϊếŧ ngươi. . . Trả con cho ta. . . A. . ."

Sau khi liệt hoả từ Thái Cực kim ấn tiêu tán, Ngọc Cầm triệt để hoá thành lệ quỷ, trôi nổi giữa không trung, cúi gằm, mái tóc dài che toàn bộ khuôn mặt, chỉ không ngừng phát ra thanh âm u oán.

Dương Triệu Đức lo lắng không thôi, chính lão không có pháp khí trong tay, giờ phải đối phó loại ma tà tới mức độ này, đến bản thân mình còn chưa chắc giữ được mạng, chứ nói gì đến bảo vệ những người xung quanh, mặc dù sở hữu thiên nhãn, thấy hết các loại quỷ mị, nhưng mấy đứa nhóc kia cùng bố chúng nó làm gì có bản lãnh này.

Nếu như lão chạy trốn giữ mạng, thì lệ quỷ chắc chắn không thể tha cho bọn họ, tiến thoái lưỡng nan như thế, nhất thời Dương Triệu Đức không biết làm thế nào cho phải. Giờ mà cứng đối cứng, lệ quỷ kia đã tụ thể xong, khống chế hoàn hảo quỷ lực, mà tà vật loại này đã có thể điều khiển tâm trí của người sống, lại có khả năng hoá hư thành thực, mức độ như thế, nàng căn bản có thể đem một người bình thường gϊếŧ chết ngay tức khắc, mà lão không có thứ gì hoá linh làm vật dẫn, cơ bản chẳng phải là đối thủ của nó; mà một khi không thể trảm thảo trừ căn, để nàng thoát ra rồi, thì không tưởng tượng nổi hậu quả sau đó. Suy tính đủ đường, Dương Triệu Đức vẫn không tìm được cách nào hợp lý cả, mà Ngọc Cầm làm gì có tâm để lão an bài hết thảy, nhanh như cắt, nàng vươn trảo, xoắn về phía Dương Triệu Đức.

Cương khí trong cơ thể còn chưa nổi năm thành, vì phải thi triển Thái Cực kim ấn mà chẳng thành công, thứ phải đối đầu hiện tại làm gì còn như xưa, là lệ quỷ, nếu mà là quỷ hồn thông thường, chí ít còn vài phần thủ thắng.

Thế cờ xoay chiều, lão nhất định tận lực phải né tránh công kích, chứ không để nó đánh trúng, quỷ khí ăn mòn thân thể, tình thế sẽ càng khó cứu vãn.

"Các cậu mau đưa bọn trẻ men theo đường nhỏ trốn mau, nhanh lên. . ."

Thời khắc cam go, Dương Triệu Đức chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể hô hào đám người kia rời đi, chính mình ở lại chặn đánh nàng, tranh thủ cho bọn họ thêm thời gian

Dứt lời, Dương Triệu Đức phi thân lên, bật ra xa hai mét về phía bên phải, hai tay bấm quyết thoăn thoắt, ở trước mặt lão, một vệt kim quang phù triện lập tức hiện ra. Mà kim quang phù ấn này, ngoài Dương Triệu Đức đã mở thiên nhãn trông thấy được, những người còn lại đều không thấy, thứ đập vào mắt cả đám, chỉ là động tác lão đang múa may trong không trung.

Nhìn thần sắc trưởng bối như thế, biết không thể nương lại nơi này nữa, nghe lão thúc giục, hai ông bố cắp nách ba thằng con lao xồng xộc xuống đồi Huyễn hoá ra pháp thuật xong, Dương Triệu Đức vỗ mạnh một cái, kim quang phù ấn cấp tốc lao đi, đánh về phía nàng.

Ngọc Cầm lúc này, quỷ khí bạo tăng, chẳng thèm cho đạo pháp của lão vào mắt, một tay chặn tới, hào quang tắt lịm. Cũng chẳng trách lão được, giờ cương khí tiêu hao quá nhiều, chẳng có pháp khí, pháp dược trong tay, phù chú thi triển ra uy lực còn chưa bằng một phần mười lúc trước, làm gì có cửa uy hϊếp Ngọc Cầm.

Triệu tiêu phù ấn, Ngọc Cầm gầm một tiếng, thân hình lao đi, nhanh tới mức để lại tàn ảnh, nhào về hướng Dương Triệu Đức. Tốc độ quỷ mị, khiến lão không có cách nào phỏng đoán hướng tấn công, giờ mang theo đồ nghề, thì còn thi triển pháp chú hộ thể, nhưng chính lúc nguy cơ trùng điệp bây giờ, mà cái gì cũng không, trong mấy giây này, cả thân hình Dương Triệu Đức bị đánh bay ra ngoài, thân thể nện lên đất, từng trận đau nhức ập tới toàn thân.

Lão tuổi già sức yếu, thân thể còn cường kiện nhưng không thể như lúc trẻ, một kích của lệ quỷ thôi cũng đủ giày vò vạn lần, lại còn va đập các kiểu, đau thấu tim gan, lúc này lão cảm thấy xương cốt toàn thân như đang vỡ tan ra từng khúc một.

Nghe một tiếng kêu thảm của Dương Triệu Đức, hai ông bố đang kéo đám trẻ chạy xuống núi ngừng lại, quay đầu thấy lão đang ngã xụi lơ, trên mặt biểu tình thống khổ, Mộ Vân không muốn chạy tiếp nữa, lập tức hất tay của hai vị thúc thúc ra, miệng hét lớn:

"Gia gia. . ."

Vừa gọi, nó vừa hướng về phía lão đang ngã trên đất chạy tới.

"Mộ Vân. . ."

Đột nhiên để Mộ Vân thoát ra, hai bọn hắn giật mình, tính kéo Mộ Vân lại nhưng không kịp, thằng bé đã chạy xa rồi, mới chút đó thôi, Mộ Vân đã tới bên cạnh Dương Triệu Đức. Hai ông bố không biết làm sao, bởi vì sự kiện tâm linh như này bọn họ chẳng biết làm gì cho chuẩn, vừa sợ hãi muốn chạy, vừa không đành lòng bỏ mặc hai ông cháu Dương Triệu Đức, nhất thời tiến thối lưỡng nan.

"Ta sẽ gϊếŧ ngươi. . . Gràooooo . ."

Ngay tại lúc Mộ Vân tới bên cạnh ông nội, quỷ khí trong thể nội Ngọc Cầm bạo phát, tràn ra ngoài, một cỗ sát khí trùng thiên ập tới hai ông cháu. Trông thấy tôn nhi không trốn đi mà quay về bên mình, Dương Triệu Đức hốt hoảng, lớn tiếng khiển trách:

"Ngươi còn đi lại đây làm gì, chạy mau, mau rời khỏi đây. . ."

"Con không đi, gia gia có sao không?. . ."

Mộ Vân nhìn ông nội tức giận, bất tri bất giác oà khóc, thằng bé mặc kệ ông nội có mắng chửi thế nào, kiên quyết ngồi tại chỗ, thủ hộ cho gia gia không rời nửa bước.

Nom thấy lợi trảo bắn tới phía mình, Dương Triệu Đức cắn răng, dùng sức lực còn lại hất Mộ Vân về phía sau, cả người thằng bé bổ nhào tới, lăn dúi dụi vào trong bụi cỏ vài vòng, gương mặt bị gai cứa bị thương vài đường, vài tia máu bắt đầu rỉ ra. Mà nữ quỷ lúc này tay hoá lợi trảo, kề sát bên cạnh Dương Triệu Đức, mắt thấy còn chưa đầy 5cm nữa là xuyên vào l*иg ngực, chuẩn bị xoáy xuống, đột nhiên không hiểu vì sao, nghe thấy tiếng khóc của Mộ Vân, nàng liền dừng tay, hai mắt trống rỗng nhìn về hướng thằng bé.

"Con ngoan. . . Con của ta. . . Oa. . ."

Tiếng khóc của Mộ Vân như có mị lực dẫn dắt nàng, liền bỏ qua Dương Triệu Đức một bên, nhanh chóng lướt về phía thằng nhóc.

"Mộ Vân cẩn thận. . ."

Thấy Ngọc Cầm tiến về phía cháu mình, lòng Dương Triệu Đức nóng như lửa đốt, đang định đướng dậy ngăn cản, nhưng mới nhấc đầu lên thôi, toàn thân liền đau nhức kịch liệt, cực chẳng đã, chỉ có thể bất động tại chỗ.

Trong chốc lát, mười ngón tay của nàng, thẳng tắp lao tới thân hình bé nhỏ của Mộ Vân, những món trảo kia, đâm vào thân thể, Dương Triệu Đức thân là đạo sĩ cũng đã nếm qua, cảm giác đau đớn thế nào lão rõ nhất, người trưởng thành mà bị như thế, chỉ có thể khϊếp quá mà ngất đi, chứ nói gì là trẻ con, bị cào một đường, thì làm gì còn ra người.

Dương Triệu Đức không dám tưởng tượng nữa, thậm chí không đành lòng nhìn khoảnh khắc này, vì sự thật, lợi trảo của Ngọc Cầm, đã chạm vào thân thể thằng bé rồi. Một giây. . . Năm giây. . . Từng giây trôi qua, đôi mắt Dương Triệu Đức vẫn nhắm nghiền, nhưng lão không nghe thấy tiếng kêu thảm của thằng bé, đừng nói là đứa cháu đít nhôm của mình bị nữ quỷ trực tiếp gϊếŧ chết luôn rồi? Nghĩ vậy, Dương Triệu Đức căng thẳng, he hé nhìn về phía đó, thứ đập vào mắt khiến lão trợn mắt há hốc mồm.