Chương 19: Oan hồn tìm con

"Con ta. . . Con của ta. . ."

Mơ hồ tại nơi nào đó, không ngừng có thanh âm nữ tử oán thán dội thẳng vào tai Mộ Vân cùng hai đứa bạn, ba hài tử sợ hãi, tròng mắt đảo loạn, nhìn chung quanh, nhưng không thấy âm thanh đó phát ra từ ai, nơi nào.

Giờ đây, trong tay Dương Triệu Đức không có pháp khí, chỉ có thể mượn thiên địa linh lực chuyển hoá thành pháp quyết.

Thi triển đạo pháp Mao Sơn, bình thường có thể sử dụng cương khí của bản thân hoặc điều động linh khí trời đất, tuỳ theo năng lực người tu đạo mà bày ra được pháp thuật uy lực cao thấp khác nhau .

Mỗi người tu hành, thường sẽ chọn dùng cương khí của bản thân, tuy làm điều đấy có thể khiến thể lực tiêu hao, nhưng giảm bớt thời gian tụ khí, mà pháp môn thi triển ra còn có uy lực mạnh hơn tương đối.

Thế nhưng bây giờ trên người Dương Triệu Đức tuyệt không có vật gì hữu linh, không rót vào để thi triển đạo pháp, đành tự thân điều động cương khí, hoà lẫn linh khí trời đất. Hai tay lão nhanh chóng bắt quyết, chân trái đạp về sau một bước, chân phải quét tạo một vòng tròn, miệng lẩm nhẩm:

"Âm Dương Ngũ Hành Đạo, Hoá Hình Phá Hồn Cung, Bách Quỷ Bất Nặc Thuật, Nhị Chỉ Hiển Âm Dương."

Sau khi mở thiên nhãn, lão không hề đình chỉ thi pháp, lại ấn quyết:

"Vạn Vật Hữu Linh, Âm Dương Song Đạo, Tru Diệt Quỷ Khí, Thông Quỷ Chi Linh. . . Hiện."

Pháp quyết này, chính là Mao Sơn thông linh thuật, tác dụng của nó chính là, khiến người hành pháp thông linh với quỷ vật, dùng thần niệm lực câu thông với hồn phách tà vật, chẳng qua nếu sử dụng thuật này mà không có pháp khí hỗ trợ, tiêu hao quá nhiều cương khí, mà một khi cơ thể cạn kiệt tinh nguyên, thì người tu đạo sẽ lâm vào trạng thái hôn mê.

Nghĩ là thế như lúc này lão cũng chẳng quản được nhiều, là một người sống trên dương thế, chiếu theo môn quy Mao Sơn, đạo nhân không được phép chân chính dùng cơ thể, pháp thân mà trực tiếp giao lưu với quỷ mị, cho nên lão chỉ đành dùng hồn lực, liên lạc với oan hồn.

Sau khi làm xong hết thảy, Dương Triệu Đức đứng yên không nhúc nhích, nhưng thần niệm của lão, đã đi tới trước người nữ quỷ, mở miệng đối thoại:

"Ngọc Cầm, cô chết thì cũng chết rồi, tại sao không tự cởi bỏ đi oán khí, đi âm ty đầu thai chuyển thế, hà cớ gì lưu luyến hồng trần để rồi hoá quỷ thế này?"

Hồng y nữ quỷ này, Dương Triệu Đức trước đây có quen nàng, mười năm trước, nàng chính là sản phụ chết vì khó sinh Vương Ngọc Cầm, là vợ của Đường Thúc, hàng xóm nhà Mộ Vân .

Trông thấy nàng, Dương Triệu Đức cũng tự nhiên hiểu, quỷ khí trên người Mộ Vân từ đâu mà ra. Ngọc Cầm tóc dài che mặt, quanh thân cuốn hồng y, sắc mặt trắng bệch, tím tái khiến người ta rợn tóc gáy, nhưng dù sao Dương Triệu Đức cũng là người tu hành, suốt cuộc đời, thứ kinh tởm hơn lão cũng thấy rồi, nên giờ có chút như vậy, lão vẫn bình thản.

Nhưng người bình thường thì khác, chỉ sợ đứng tim mà chết. Hồn phách Ngọc Cầm không ngừng phun ra oán khí đỏ sậm, ánh mắt thẳng tắp chiếu thẳng Dương Triệu Đức:

"Dương thúc, ta chỉ muốn tìm con ta trở về. . . Chắc chắn nó chưa chết, chắc chắn. . . là. . . nó chưa chết. . ."

"Ngọc Cầm, lúc trước cô khó sinh mà tử vong, bào thai trong bụng không thể hạ sinh, hài tử làm sao còn tồn tại trên thế gian được nữa, lúc này e rằng đã sớm chuyển thế, đầu thai kiếp mới, tại sao mãi mà cô không chịu chấp nhận sự thật đi?"

Nữ quỷ trước mặt này, dù sao cũng là láng giềng quen biết với lão, năm đó thời điểm hạ huyệt nàng, lão còn dùng cây dâu trấn trụ hồn phách suốt mười năm qua, mặc dù lúc ấy nàng không biết được ai làm nên chuyện đấy, nhưng chỉ Dương Triệu Đức rõ nhất, lúc này bản thân lão không khỏi có chút áy náy.

Cho nên không mạnh tay, dứt khoát khai chiến, đánh nàng hồn phi phách tán, mà chỉ nghĩ, nếu có thể khuyên giải nàng quay đầu là tốt, đem quỷ khí, oán khí tán đi, đầu nhập âm ty, chịu tội rồi chuyển thế làm người, số nàng khổ, chắc chắn được bồi thường.

Một thân hồng y phiêu phù giữa không trung, nàng lắc đầu nguầy nguậy, quyết không tin lời Dương Triệu Đức nói:

"Không có khả năng, ta không tin, con ta nhất định còn sống. . . ta muốn đi tìm nó, ta muốn đi tìm nó. . ."

"Ai, chẳng nhẽ đến lời ta nói, cô cũng không chịu tin là thật?"

Dương Triệu Đức thấy Ngọc Cầm ai oán, cũng thở dài hỏi ngược lại. Từng giây từng phút trôi qua, hai ông bố ngồi xổm bảo hộ ba đứa nhóc, lúc này tò mò hé mắt nhìn Dương Triệu Đức, không hiểu tại sao lão lại bày ra bộ dáng như thế, nhưng không dám có hành động hay lời nói nào quá phận.

Phụ thân Hoa Tử hiếu kỳ nhìn quanh, ánh mắt thoáng sợ hãi thì thầm cha Tiền Sái:

"Dương thúc nãy giờ làm sao ấy nhỉ, cứ đừng im không động đậy nãy giờ, đừng nói là bị quỷ ốp vào thân rồi chứ?"

Nghe Hoa thúc nói thế, bố Tiền Sái vốn sợ hãi tột liền giật bắn mình, lắp bắp:

"Anh nói không có chuyện gì khả quan hơn được à, Dương thúc là ai chắc anh cũng rõ ràng, nếu mà ông ấy bị quỷ quấn thân, hai chúng ta còn ngồi đây mà nói chuyện được à. Tốt nhất là im đi, càng nói càng làm người ta sợ."

Thực ra bố Tiền Sái cũng sợ kém gì, chỉ là hắn thuận miệng nghi vấn, ai mà ngờ đối phương lại nhanh chóng khϊếp vía thế, bất đắc dĩ cũng haha cười nhạo một câu, chỉ là không dám phát ra âm thanh, vẫn chăm chú quan sát Dương Triệu Đức.

Hai thằng cha sợ thế mà ba thằng con lại bình tĩnh, chỉ đứng giữa hai ông thần, không kêu la một câu, nhìn đăm đăm Dương Triệu Đức.

"Chấp nhận sự thật. . . Thúc nói ta chấp nhận sự thật sao đây. . . Con của ta. . . Ta muốn con của ta. . ."

Ngọc Cầm đột nhiên nổi giận, lớn tiếng the thé gào ra, oán khí trên thân trào ra, dần dần ngưng thật thành sợi chỉ đỏ, càng càng càng sẫm lại màu máu, một cỗ sát khí theo đó là phun ra. Nom thấy sát khí, nội tâm Dương Triệu Đức đánh thót một cái, nói:

"Ngọc Cầm, oán khí trùng thiên quấn thân, vạn lần đừng tức giận, đừng để oán khí hoá linh, chấp niệm đọng lại, đừng để một chút lí trí sót lại bị chúng nuốt chửng."

"Lệ quỷ. . . Vậy thì đã sao, ta mặc kệ cho bản thân biến thành thứ gì cũng được, ta cần con của ta. . ." Ta muốn con của ta. . .

Khí tức trên thân nữ quỷ không giảm chút nào, luôn miệng hò hét, oán khí càng ngày càng đậm, huyết quang xung quanh đang dần dần bao trùm nàng vào bên trong. Oán khí tụ hồn, sơ vì oan hồn, lại còn oán niệm cùng chấp niệm khi chết, nếu mà hồn phách còn bị chọc giận, oán khí sẽ đọng lại bên trong hồn phách, quỷ hồn sẽ hoá thành lệ quỷ, khi đó, sẽ mất đi lý trí bản thân, biến thành ác linh, chỉ biết mù quáng gϊếŧ chóc.

Dương Triệu Đức thấy oán khí ngưng thực như vậy, trong lòng vạn phần lo âu, giờ lão không biết làm gì cho phải, nếu nàng mà biến thành lệ quỷ thật, mất đi ý niệm, mất đi trí nhớ về lão, thì đây là sự uy hϊếp quá lớn, e rằng, không chỉ mình gặp nguy hiểm, mà ba đứa bé, hai ông bố kia cũng thành nạn nhân xấu số tiếp theo.

"Ngọc Cầm, đừng có oán giận như thế. . . Bằng không cô sẽ bị oán khí nuốt chửng trở thành lệ quỷ. . ."

Dương Triệu Đức lại tiếp tục khuyên giải, mong có thể hạ bớt nộ khí trong lòng nàng. Nhưng giờ này Ngọc Cầm làm gì có thèm nghe lời lão nói, trong miệng không ngừng phát ra âm thành kêu gào:

"Còn con của ta. . . Con ta thì sao. . ."

Theo từng tiếng gào, từng đợt huyết quang không ngừng khuếch tán, nguyên bản mái tóc màu đen của nàng, cũng dần dần đỏ như máu, gương mặt trắng bệch cũng thế, dần dần tái xanh tái mét, cứ thế ngửa đầu mà gào (hệt con dở người).

Dương Triệu Đức biết, bây giờ nhẹ nhàng thuyết phục là không thể rồi, chỉ có thể tranh thủ lúc nàng chưa hoàn toàn hoá hình, phải lập tức thi pháp tiêu diệt. Mặc dù có thể khó đánh tan hồn phách của nàng, nhưng đem đuổi đi cũng là quá tốt rồi. Vì giờ nàng còn không đi, đợi hoá thành lệ quỷ, oán khí dung hợp hồn lực, khống chế hành động, thì dù lão có pháp khí trong người, cũng chưa chắc đánh bại được nàng. Vạn bất đắc dĩ, Dương Triệu Đức đành phải dùng tới con bài cuối, thì thầm khẩu quyết:

"Sơn Hồn Hư Hoá, Phá Địa Hồn Rơi, Linh Tôn Hàng Pháp, Tẫn Diệt Yêu Ma. . . Thái Thượng đạo quân, cấp cấp như luật lệnh!."

Vừa niệm chú, hai chân lão cũng nhẹ nhàng luân chuyển, Thái Cực Đồ dần dần hình thành dưới đất, bất giác, lão hét một tiếng:

"Khởi."

Chân Dương Triệu Đức vừa nhấc lên, một đạo hoàng quang chiếu sáng chói mắt, một Thái Cực Kim Ấn trồi lên khỏi mặt đất, ấn tín vừa hiện, lão thuận tiện đá một cái, vụt một tiếng, kim ấn lao tới bên thân nữ quỷ, nhanh chóng bao phủ thân hình nàng bên trong. Bị một kích bất ngờ, Dương Triệu Đức không bỏ lỡ thờ cơ, tiếp tục ấn quyết:

"Tật. . ."

Kim quang hoá đỏ, liệt diễm bùng lên, Ngọc Cầm bên trong bị thiêu đốt, không ngừng gào thét thê lương. Đây là Thái Cực Kim Ấn, chính là một trong Mao Sơn thập đại triệu linh pháp, có điều để thi triển pháp thuật này, cách tốt nhất là lấy tiền ngũ đế ngâm qua máu chó mực, dùng đồng tiền làm kíp nổ, khiến nó tự sinh linh tính, tự động hấp thu thiên địa linh khí, hoá thành khu tà chi linh, như thế sẽ tiết kiệm hơn phân nửa công lực của người hành pháp.

Nhưng giờ lão đến một đồng xu trên người cũng không có, đành cưỡng ép dùng khí huyết bản thân tế ra, liền nghĩ, đây là một trong những pháp thuật tru tà mạnh nhất của cấp độ chân nhân Mao Sơn, chắc có thể đánh lui nàng.

Chỉ là đời không như mơ, dưới tình huống không có vật dẫn, cương khí, máu huyết trong người lão rút đi như thuỷ triều, chỉ sợ đến khô kiệt toàn thân cũng không đủ, kim ấn chỉ tồn tại trong vài giây, liền đứt đoạn công hiệu mà tiêu tán, quay sang Ngọc Cầm, trông bộ dáng nàng cực kì thê thảm, người nhuốm máu, hai mắt xanh đỏ, ứa huyết lệ, khí tức quanh thân bạo tăng, hoàn toàn hiện nguyên hình lệ quỷ.