Chương 18: Dị biến phát sinh

Mặc dù đêm nay sáng trăng, nhưng cảnh vật tĩnh lặng đến lạ thường, như sự yên bình trước cơn bão lớn, cảm giác này tim người ta thắt lại.

Cũng may, cả đoàn tổng thể 6 người, đi đông nên cũng đỡ sợ, đi đầu là Dương Triệu Đức bưng chén nước cơm, sau đó là cha Tiền Sái, kế đó là ba đứa trẻ, còn người cuối cùng là Hoa thúc (bố Hoa Tử).

Ba phụ huynh dắt theo con trẻ một đường lên núi, chẳng mấy chốc tới cạnh một gò đất, cách điểm đến không xa Đồi này có tên là đồi Dâu Tây, đúng như cái tên của nó, chỉ tiếc là giờ đến một cây dâu cũng chẳng thấy, nguyên nhân phải nói tới vài năm về trước, ở trên mảnh đồi này, bạt ngàn dâu tây, nhưng chỉ vì một cơn hỏa hoạn mà bốc hơi chẳng còn gì.

Nhắc tới trận cháy rừng năm đó, cũng rất li kỳ. Hơn 10 năm trước, vào đúng mùa thu hoạch, khi trên cây trĩu nặng từng trùm quả đỏ mọng, khiến người ta nhìn thôi cũng ứa nước miếng, thì vào một đêm không trăng không sao, mảnh rừng này vô cớ phát lửa, thôn dân tập trung ra sức chữa cháy, chỉ tiếc là dù đã cố mà không kịp, từ đỉnh đồi xuống chân đồi chẳng giữ lại được chút nào

Điều khiến dân làng hoang mang không chỉ dừng lại ở đó, thứ chân chính khiến bọn họ bàn tán sau đó, là những việc lạ được kể ra từ người thủ hộ đồi dâu. Theo lời của lão ta thuật lại, đêm đó, đang ngủ không hiểu sao bị giật mình tỉnh dậy, lão phát hiện từ dưới nền đất có một đoàn lục hỏa phát ra, lúc đó do quá hốt hoảng nên lão chạy vội vào nhà kho khu bảo hộ rừng, tìm đèn pin ra xem xét.

Vào tìm thấy đèn rồi, thì khi trở ra, cả ngọn đồi đã chìm trong biển lửa, cả thảy thời gian, chưa đầy một phút, lửa lan rộng tới nỗi, cháy được nửa khu rừng. Thấy tình thế không ổn, lão chạy ào xuống hô hào thôn dân chung tay cứu giúp, nỗ lực cả đêm, mãi tới dạng ráng mới khống chế đám cháy.

Tiếc rằng, thứ sót lại cuối cùng chỉ là đống đổ nát, tro tàn, kể cả những cây dâu sai quả nhất, to nhất, cũng chẳng lưu lại dấu vết gì. Sau khi chuyện này xảy ra, trong thôn lưu truyền ra không ít tin đồn, không ít người dân cảm thấy, đoàn lục hỏa kia, có thể là ma lửa, chứ không thì làm sao mới có tí như thế đã đốt cháy nửa ngọn đồi, cho nên sau khi đồi dâu chôn vào biển lửa, mảnh đồi này liền được coi là tử địa, chẳng ai dám trồng hoa màu trên này, dần dần ngày càng hoang phế.

Dưới sự lan truyền của tin đồn đó, chẳng còn mấy ai dám bén mảng tới vùng đất kia nữa, kể cả những hài đồng ít tuổi, cũng không dám thả trâu bò tới đây để ăn cỏ. Đối với tích truyện này, Mộ Vân mặc dù còn nhỏ tuổi những cũng đã nghe qua, bởi vì trong nhà, ông bà cha mẹ đều dặn dò con trẻ, không được ai bén mảng tới gò núi quái dị này.

Vì thế, nên khi Dương Triệu Đức dẫn đám người tới đây, phụ thân Hoa Tử chợt bất an, hỏi:

"Dương thúc, chúng ta tới nơi này làm gì?"

"Đúng đấy, chỗ này như cấm địa của thôn, thúc còn đưa bọn tôi tới đây?"

Phụ thân Tiền Sái cũng tỏ vẻ ái ngại, chần chừ nhìn gò đất, không dám tiến lên. Dương Triệu Đức liếc xéo hai ông bố một cái, khinh thường đáp:

"Không biết gì thì im lặng nghe theo phân phó của ta, hai thằng đàn ông các người, sợ cái gì không biết, mà nếu cứ không đi, rồi tới lúc, hai thằng nhỏ nhà các người ban đêm lại gặp ác mộng, lúc đó đừng trách lão già ta không nói trước."

Dứt lời, Dương Triệu Đức tiến lên phía trước, vạch từng bụi cỏ dại mà men lêи đỉиɦ. Hai ông bố kia nghe thế thì nhăn mặt, nhưng thôi, vì con, lại hít sâu một hơi lấy dũng khí, thầm nghĩ dù sao cũng có cao nhân tọa trấn ở đây, cũng bớt đi vài phần ý tứ sợ hãi, lại đuổi theo cước bộ của Dương Triệu Đức, nối đuôi nhau hướng đỉnh đồi đi tới.

Lên tới nơi, Dương Triệu Đức quan sát tứ phía, xung quanh đây, hoang tàn heo hút, cỏ dại mọc quá thân người, gió đêm thổi tới, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cỏ cây quét vào nhau rào rào, hệt như tiếng mài dao, nghe mà nổi hết cả da gà da chó.

"Đem nước châm để xuống đất đi, lấy tiền giấy vàng mã đốt lên, cho vào chén mang đi hóa sạch."

Im lặng một thoáng, Dương Triệu Đức mở lời phân phó, chuẩn bị thi pháp làm lễ hất nước cơm. Hai ông bố nghe vậy, lập tức tuân theo mệnh lệnh, đem vàng mã đốt lên, bỏ vào trong chén. Đợi khi tất cả thành tro, Dương Triệu Đức nói tiếp:

"Các ngươi kéo con ra một chỗ, nhổ một sợi tóc, đặt vào trong chén, rồi đốt hương lên."

Nói xong, Dương Triệu Đức đi tới bên cạnh Mộ Vân, cũng dứt khoát bứt tóc, Mộ Vân cũng biết điều đừng yên, để gia gia hành động. Sau khi cho tóc của ba đứa nhỏ vào trong bát, cha của Hoa Tử lại hỏi:

"Dương thúc, tiếp đến còn phải làm gì nữa không?"

Nguyên bản Dương Triệu Đức đang làm theo từng bước trong nghi lễ, lúc này tự dưng đứng bất động tại chỗ, không biết là vì sao, hai ông bố thì sốt ruột đợi lão chỉ dẫn.Dương Triệu Đức sắc mặt âm trầm, hai mắt nhíu chặt, dường như lão cảm nhận được có gì đó bất thường, nên cứ đứng yên cảm nhận, hai mắt đăm đăm dò xét.

"Gia gia, người làm sao thế?"

Thấy ông nội mình không dưng lại thành ra như vậy, Mộ Vân không khỏi có chút bất an, hỏi. Thấy thằng cháu hỏi han, Dương Triệu Đức cúi đầu nhìn nó một cái, khẽ cười đáp:

"Không sao, Vân nhi ngoan, nghe gia gia, đứng yên đừng nhúc nhích. . ."

Hai vị phụ huynh thấy thần sắc lo âu của Dương Triệu Đức, ai nấy trong lòng đều có suy đoán của riêng mình, nhưng đều ý thức rõ ràng, chắc chắn có gì đó không ổn phát sinh, nếu không chắc chắn lão lại đứng yên nhìn đăm đăm vào một khoảng không tối tăm như thế.

Phụ thân Tiền Sái vỗ vỗ nhẹ vai Hoa thúc, nhỏ giọng thầm thì:

"Nhìn Dương thúc như thế, chẳng nhẽ là thấy thứ dơ bẩn gì đó chăng?. . ."

"Đừng đoán mò, nửa đêm rồi còn dọa nhau thế. . ."

Phụ thân Hoa Tử nghe thế thì hơi sợ sệt, nhanh chóng ngắt lời. Nói thì nói thế, chứ thực ra, hắn đâu có mù, bởi vì ai cũng thấy sắc mặt Dương Triệu Đức có chút bất thường.

"Các người lấy lửa đốt hương lên, cắm lên cái bát kia kìa, rồi đứng im xung quanh bọn nhóc. . ."

Dương Triệu Đức tiếp tục trầm giọng phân phó. Thấy lão sắp xếp, hai ông bố cũng nhanh chóng làm theo, nhóm lửa đốt hương rồi cắm vào bát, thuận tiện với tay tóm mấy thằng nhóc lại sát gần mình.

"Con của ta. . ."

Ba đứa nhỏ vừa tập trung lại một chỗ, một thanh âm u oán của nữ tử dội thẳng vào tai, tuy nhiên, ba vị phụ huynh bên cạnh, lại chẳng nghe thấy gì.

Dương Triệu Đức đem hương trong tay cắm xuống đất, lần lần tay mò qua eo, đây là động tác quen thuộc của lão, bởi vì mỗi khi gặp tà vật, lão đều móc tay vào túi trữ vật dắt ở đó để lấy pháp khí.

Đến lúc này mới phát hiện, trên hông mình trống trơn, chẳng có thứ gì. Trước khi tới đây, lão cũng đơn giản nghĩ chỉ cần xua tan tà khí trên người bọn trẻ là xong, làm nhanh gọn còn về, căn bản không nghĩ giờ này nguyệt phụ tang lại tiếp tục đột phá phong ấn mà lao tới phá đám như này.

Giờ đây, tình huống ngoài ý muốn xảy ra, lão lại chẳng mang theo cái gì, nội tâm lão lo lắng không thôi, thầm chửi:

"Hỏng rồi, làm sao bây giờ. . ."