Chương 11: Thể chất đặc thù

Trông con trai mang tay nải đồ nghề ra, Dương Triệu Đức nhận lấy, từ bên trong rút ra ba sợi hồng tuyến cùng một ống trúc chứa 【 độ linh cẩu huyết 】

(là máu loài chó sinh ra vào tết Trùng Dương, có hiệu quả y hệt nướ© ŧıểυ đồng tử, gây trọng thương cho tà vật, tiêu hao tà khí.)

Ngoài ra chó được xem là loài vật có linh, khi rút máu huyết của chúng, bản thân con vật đó cũng sẽ sinh ra oán khí, vì thế nên trước khi sử dụng, nhất định phải làm lễ đi rửa hồn cho nó, để máu không bị nhiễm oán khí mà mất đi hiệu quả diệt linh, trong các loại cẩu huyết thì máu chó mực có hiệu quả trừ tà tốt nhất, về sâu thì lấy màu lông của từng loài mà sắp xếp, lông màu càng sáng thì công hiệu càng kém.

Sau khi mang ống trúc ra ngoài, lão giật nắp, thả hồng tuyến vào trong. Khi chỉ đỏ thấm đẫm máu chó, Dương Triệu Đức lại dùng giấy vàng phong kín ống trúc lại, đưa sang cho Dương Thừa Hàn, nói:

"Giờ ta sẽ khai pháp, con ra đóng cửa chính lại đi."

Lão không muốn có ai đi ngang thấy thì hiếu kỳ, đó cũng là nguyên tắc hành nghề của lão, Dương Triệu Đức mỗi lần thi pháp, đều không muốn bị người không liên quan bắt gặp. Dương Thừa Hàn gật đầu, nghe lời cha ra ngoài kiểm tra cửa nẽo kĩ càng, sau đó lại lo lắng tiến về phía Mộ Vân.

"Hai đứa tránh ra xa một chút, lát nữa sợ thi pháp sẽ có tà khí tràn ra, đỡ cho nhiễm vào thân lại phiền to."

Lão vừa nói vừa cầm ba sợi hồng tuyến, quấn quanh hai ngón cái rồi vắt vài vòng qua cổ thằng bé. Dương Thừa Hàn biết phụ thân căn dặn như vậy là có đạo lý, gật đầu liền định quay người lánh vào nhà, nhưng Hoàng Nguyệt Anh xót con cứ chần chừ mãi không rời:

"Cha, con muốn đứng đây chờ Mộ Vân tỉnh lại, còn tà khí gì đó con không sợ. . ."

Thấy con dâu bỏ ngoài tai lời minh, Dương Triệu Đức sầm mặt lại, quát:

"Cô là phụ nữ, cơ thể vốn thuần âm, bây giờ thể nội thằng bé là dương khí chi huyết bốc lên quá nặng, giờ còn ngang ngược không nghe lời, lát nữa thi pháp Mộ Vân lại hấp thu âm hàn khí từ người cô, lại âm dương xung khắc, đảo loạn lần nữa, lúc đó không chỉ nó mà cả cô cũng ngất ra đó. . ."

"Dạ, nghiêm trọng vậy sao?"

Hoàng Nguyệt Anh nom thấy cha tức giận thế, trong lòng cũng hơi sợ lẫn lo lắng, chẳng qua nàng có ngất cũng chẳng sợ, chỉ là, sợ thằng bé có sao lại lịm đi sâu hơn. Dương Triệu Đức im lặng một chút, hoà hoãn nói:

"Chuyện Đạo gia hành pháp, không sợ pháp thuật mất linh, chỉ sợ liên luỵ người xung quanh, con không né đi, nếu ngộ nhỡ một trong hai mẹ con các người xảy ra mệnh hệ gì, cha làm sao sống nổi đây."

Nghe cha phiền muộn như thế, Hoàng Nguyệt Anh rốt cuộc cũng hiểu chuyện không đơn giản thế, liền vội vàng gật đầu:

"Dạ được, vậy con vào nhà trước. . ."

Dứt lời, Dương Thừa Hàn vòng tay đưa nàng vào nhà đóng cửa lại Thấy vợ chồng con trai đi rồi, Dương Triệu Đức lắc đầu, cười khổ, đành tiếp tục thi pháp.

"Thiên Địa Ngũ Hành Đạo, Hóa Hình Phá Hồn Cung, Bách Quỷ Nặc Bất Thuật, Nhị Chỉ Hiển Âm Dương."

Lão vừa nhẩm khẩu quyết, tay thoăn thoắt kết ấn, quệt qua mắt, đồng thời mi tâm nhíu một lần, mở ra Thiên Nhãn. Hai mắt người bình thường, không thể nhìn thấy các dòng khí tức trong thiên địa, cho nên Dương Triệu Đức đầu tiên phải khai thiên nhãn, nhìn qua Dương khí trong cơ thể Mộ Vân, để tránh âm dương đảo lộn mà không kịp trở tay.

Lúc này, trong hai mắt Dương Triệu Đức nhìn rõ thể nội Mộ Vân bốc ra từng dòng linh khí đỏ sậm, tràn ngập hai vai và thân dưới, lão thở dài:

"Không ngờ Dương khí này nhanh như thế đã hoà làm một với tinh khí thằng bé rồi, giờ lại bổ sung vào 【 Chu Sa Đan 】

(chu sa làm một loại bột kim loại, màu đỏ tươi, có tác dụng an thần, định kinh, sáng mắt, giải một số loại độc dược. Thường được sử dụng làm một số loại thuốc chữa tâm thần, an thần, tâm phiền, mất ngủ, mê sảng, động kinh, chữa chứng bất tỉnh, ăn không tiêu, tuy nhiên chu sa trước khi sử dụng phải được xử lý sạch sẽ trước, nếu không đưa vào cơ thể sẽ trúng độc, gây hư thận, có khả năng gây mù loà. Chu sa có thể hoà vào nước, người tu đạo hay mài, pha vào để vẽ bùa. Mà chu sa khi gặp máu sẽ lập tức hút và tiến vào trạng thái dung hoà, sau đó hoá sang thể rắn, mà ở đây là chu sa đan)."

Phát hiện tình trạng như này, Dương Triệu Đức không những không lo mà hoá làm mừng, thì thào:

"Không ngờ, phong ấn sụp đổ, chu sa đan lại tương dung với huyết khí của Mộ Vân, lại nhờ vào đó mà đả thông, nuôi dưỡng hết hết kinh mạch, giờ trong máu thằng bé toàn là chu sa. Chỉ là thằng bé chưa biết cách dẫn khí, cũng chưa biết phóng xuất mà dương khí tích tụ nhiều dần, giờ không chứa nổi mà xông thẳng lên đại não, mới bất tỉnh cho tới giờ."

Chu sa huyết linh tính cực cao, là kíp nổ trong hoạ phù mà người tu đạo ao ước, trong cơ thể tồn tại chu sa, lúc hoạ phù không cần phải pha linh thuỷ, mà vẫn có thể vẽ ra loại phù lục phẩm chất cực cao. Có lẽ ông trời đã ấn định thằng bé là thiên tài vẽ bùa rồi.

Kỳ thật chuyện này Dương Triệu Đức cũng không thể ngờ, lúc Mộ Vân được hạ sinh đã hình thành chu sa đan, lão đơn giản chỉ là dùng pháp môn phong ấn cầm cố tình hình, dương khí thằng bé khi đó quá cao mà gây chảy máu ồ ạt; lão vạn phần không nghĩ được rằng, trong 6 năm nay, chu sa đan trên rốn Mộ Vân không ngừng dung hoà mới tinh huyết, hình thành chu sa huyết đan.

Lại trải qua kiêu dương khai quang, khiến chu sa huyết đan chảy ngược về thể nội, đi khắp kinh mạch, mới ra thể chất đặc thù như vậy.Với trạng thái này, sau này nếu như Mộ Vân một lòng tu đạo, mặc kệ có gì xảy ra, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, được dạy dỗ cẩn thận, thì với thể chất chu sa huyết đan này sẽ không ngừng sinh ra linh lực, ma quỷ cũng không thể cận thân nổi, từ đấy , giảm bớt đi chuyện phiền phức của thằng bé trong tương lai. Chuyện tốt như vậy, trong mắt người tu hành như Dương Triệu Đức, chỉ có thể khả ngộ bất khả cầu.

Thế gian rộng lớn nhưng rất ít người có căn cơ như vậy, vì bình thường chu sa mà rót thẳng vào trong thể phách, chưa kịp dung hoà đã chết vì trúng độc, cho nên cơ duyên này, là số mệnh định sẵn. Vừa hay, lão cũng định truyền toàn bộ y bát cho cháu trai, bảo sao Dương Triệu Đức lại không vui mừng cho được.

Mặc dù hiện tại Mộ Vân vẫn chưa tỉnh, nhưng đối với lão thì chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ cần lão quán thông dương khí, truyền dẫn thông suốt toàn thân, dẫn luồng khí này khắp kì kinh bát mạch, giảm áp lực cho đại não, thằng bé khắc sẽ tỉnh lại. Tính toán hết thảy, Dương Triệu Đức mỉm cười, lập tức bắt đầu thi pháp.

"Hư Linh Dẫn Hồn phách, Dương Linh Quy Mệnh Đan, Đạo Phát Kỳ Kinh Mạch , Ngũ Hành Khuyết Tương Dung, Xuất Huyết Ly Bản Nguyên --- Khai."

Theo khẩu quyết, Dương Triệu Đức hai tay ấn lên thiên linh Mộ Vân, sau đó không ngừng kết ấn, chậm rãi gảy gảy hồng tuyến vắt qua cổ thằng bé, hai đầu ngón tay vừa tiếp xúc chỉ đỏ, hồng quang nhàn nhạt tràn ra, lại theo khẩu quyết và ấn quyết lão làm nhanh dần, ánh sáng mỗi lúc một rực rỡ.

Lúc này, hai vợ chồng Dương Thừa Hàn và Hoàng Nguyệt Anh trốn trong nhà, hé mắt ra ngoài khe cửa sổ trông phụ thân thi pháp cứu con trai mình, trong mắt bọn họ, lão đang bấm huyệt tẩm quất cho con trai mình, bởi hai người nhìn thấy lão không ngừng múa tay, kéo chỉ trên trán thằng bé, nhưng tuyệt nhiên không thấy được hào quang tràn ra, vì bọn họ làm gì sở hữu thiên nhãn. Chẳng qua cái mà bọn họ để ý không phải cha mình đang làm gì, mà là tình hình của Mộ Vân.

Sau khi Dương Triệu Đức thi pháp hoàn thành, lão từ từ đứng dậy, vén áo lau mồ hôi đầm đìa trên trán, thở dài, sau đó la lớn:

"Hai đứa ra đi, mang thằng bé vào trong nhà nghỉ ngơi. . ."

Nghe cha gọi, hai vợ chồng tông cửa chạy ra. Thấy Mộ Vân nằm đó, bây giờ hai mắt đã mở, gương mặt có sức sống hơn, mê man nhìn cha mẹ cũng như ông nội, lập tức vui mừng, nỗi lo nãy giờ bay đi đâu mất. Dương Thừa Hàn vội vàng đi đến bên cạnh Mộ Vân, ôm lấy thằng bé, đồng thời quay sang hỏi han Dương Triệu Đức:

"Cha, người không sao chứ."

Hoàng Nguyệt Anh cũng thấy bố chồng sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, cũng xen vào:

"Cha, sao da người tái xanh thế kia, có làm sao không ạ?. . ."

Dương Triệu Đức lại vén áo lau mồ hôi, gượng cười xua tay:

"Không sao, hai con mang cháu ta vào phòng nghỉ ngơi đi, tiện thì nấu nước ấm cho nó tắm rửa, để ta về phòng lấy chút thảo dược , lát sắc thuốc cho thằng bé uống xong, sẽ không có việc gì nữa."

Nghe lời này của lão, hai người nhẹ nhõm gật đầu, mang Mộ Vân vào trong buồng nghỉ ngơi. Đợi con trai và con dâu mang tôn nhi vào nhà, Dương Triệu Đức cúi người, nhặt một hòn đá trên đất, lão lại lấp đất cát san bằng đồ án ban nãy, thu quyết đóng thiên nhãn, lại chậm dãi đứng lên, đột nhiên, lão thấy huyết khí sôi trào, dùng tay sờ lên mũi một cái, đưa mắt nhìn thấy một mảnh đỏ tươi, chẳng biết khi nào, hai dòng máu mũi đang rỉ ra. . .