Chương 9: Muốn cả đời sống độc thân?

Lâm Hoãn Hoãn tò mò hỏi: "Là ai đến vậy?" "Không biết, ta mở cửa thì đã không thấy ai cả!" Bạch Đế đem túi da thú đưa đến trước mặt nàng, "Thứ này được đặt trên đất, chắc là người đó để lại."

Lâm Hoãn Hoãn nhìn chiếc túi để đầy quả hồng tương, sắc mặt lộ ra sự kinh ngạc: "Có rất nhiều quả hồng tương."

Bạch Đế hỏi: "Nàng muốn ăn sao?"

Lâm Hoãn Hoãn lắc đầu: "Ta không ăn, đây là người khác đặt trước cửa nhà của Vu Y, chắc là đưa cho Vu Y."

"Nàng muốn ăn thì không sao, cùng lắm ta chờ đến chiều đi hái lại quả hồng tương trả cho Vu Y."

"Không cần, những quả hồng tương cho ta, ta còn chưa ăn hết, những quả hồng tương này để lại cho Vu Y đi, tùy tiện lấy đồ của người khác là không lễ phép."Nơi này sao còn bị chảy máu."

"Được." Bạch Đế đem túi da thú để sang một bên, sau duỗi tay sờ sờ mông của Lâm Hoãn Hoãn, mày nhíu lại hỏi: "

Lâm Hoãn Hoãn mặt đỏ bừng lên: "Của ta phải đợi đến hết năm ngày mới có thể ngừng chảy máu, hôm nay mới ngày thứ hai còn chưa hết sớm đâu."

"Chảy nhiều máu như vậy, thật sự sẽ không chết sao?" Bạch Đế trên mặt tràn đầy sự lo lắng hỏi.

"Sẽ không chết, mấy năm nay ta đều luôn bị như vậy, không có một chút vấn đề."

Lâm Hoãn Hoãn bộ dáng tràn đầy tự tin, Bạch Đế chỉ có thể hạ xuống sự lo lắng vào trong lòng.

Một lúc sau, Vu Y đã trở lại.

Lãng Chúc theo thường lệ hỏi Lâm Hoãn Hoãn về tình trạng thân thể, xác định nàng không bị gì , mới có thể yên tâm.

Bạch Đế cầm túi da chứ đầy quả hồng tương đem cho Lãng Chúc.

"Cái này vừa rồi có người để trước cửa phòng của ngày, chắc là muốn đưa cho ngài."

Lãng Chúc tùy tiện cầm lên hai quả hồng tương, đưa lên gần mũi ngửi ngửi, khuôn mặt có nếp nhắn có ý cười cười.

Hắn cầm túi da thú đưa tới cho Lâm Hoãn Hoãn: "Đây là để tặng cho ngươi, ngươi lấy mà ăn đi."

Lâm Hoãn Hoãn vẻ mặt kinh ngạc: "Cái này không phải đem đến cho ngài sao."

"Tin ta, cái này nhất định là dành cho ngươi."

Không đợi Lâm Hoãn Hoãn hết nghi ngờ, Lãng Chúc liền chống gậy rồi chậm rãi rời đi.

Hắn đi lên một ngọn núi đá nham thạch mà tìm được Sương Vân.

Nam nhân cao lớn rất anh tuấn đang ngồi trên hòn đá của núi nham thạch, đôi chân dài, da thịt màu mật ở trong ánh hoàng hôn lúc chiều tà hiện lên màu sắc ấm áp, tóc ngắn màu bạch ngân nhẹ nhàng lắc lư trong gió, làm hắn khuôn mặt nguyên bản bình thường rất sắc bén, bây giờ trở nên ôn hoà rất nhiều.

Lãng Chúc tuy rằng bây giờ đã là lão đầu tóc bạc phơ râu trắng, nhưng thân thủ vẫn còn rất mạnh mẽ.

Hắn rất thoải mái nhảy lên núi nham thạch , tay giơ cây trượng liền gõ vào trán của Vân Sương một cái: "Tiểu tử thối, ngay cả giống cái ngươi cũng dám đánh, ngươi đúng thật làm phải rồi mà!"

Sương Vân mím môi không nói gì.

"Ngươi nhanh đi tìm người ta để mà xin lỗi, sau đó bù đắp lại cho nàng, chuyện này sẽ cho qua."

Sương Vân quay mặt đi: "Ta sẽ không cúi đầu xin lỗi giống cái kia đâu."

Lãng Chúc thấy buồn cười mà nhìn hắn: "Rõ ràng ngươi rất thích người ta, còn giả bộ ra dáng vẻ chán ghét, cái tính tình này của ngươi rốt cuộc đã học của ai?"

"Ta không có thích nàng! Ta chán ghét nhất là giống cái!"

Lãng Chúc nghe vậy vẫn ung dung hỏi: "Nếu ngươi chán ghét nàng, vì sao ngươi lại lặng lẽ đưa cho nàng túi quả hương giòn?"

Sương Vân lập tức phản bác: "Hồng tương quả cái gì, ta không hiểu ngày đang nói cái gì cả!"

"Còn chối? Những quả hồng tương đó đều có mùi của ngươi, ta ngửi một chút thì đã biết!"

Sương Vân trên mũi có một chút phiếm hồng, nhưng ngoài miện vẫn rất kiêu ngạo: "Đó là trong lúc ta đang đi săn thú, thuận tay hái đem cho ngài, chứ không phải muốn tặng cho nàng!"

"Nếu ngươi đã nói như vậy, ta trở về kêu này trả lại túi quả hồng tương lại cho ta."

Thấy hắn đã xoay người rời đi, Sương Vân vội vàng gọi hắn lại: "Ngày dám đi không."

Lãng Chúc tủm tỉm cười nhìn hắn: "Vì cái gì mà ta không dám đi!"

Sương Vân gắt gao nắm chặt hai bàn tay lại, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn khô khốc nói một câu.

"Những quả hồng tương đó quả thật do ta thuận tay hái...."

Lãng Chúc lại nói: "Hồng tương quả sống ở những bụi gai ở thung lũng, hơn nữa những bụi gai đấy đều có độc, bị dính một chút sẽ bị ngứa rất khó chịu. Động vật bình thường sẽ không bao giờ đến chỗ đấy, trên đường đi săn thú tiện tay hái quả hồng tương là ngươi nói dối, cái thanh niên trong bộ sẽ không thể tin tưởng.

Sương Vân cúi đầu nhìn mu bàn tay đã bị bụi gai đâm thủng, đã trở nên sưng đỏ, lại còn ngứa đến không chịu được.

Nhưng hắn cũng chưa nói cái gì, mái tóc ngân bạc che khuất đi đôi mắt, đôi môi mỏng mím chặt.

Lãng Chúc móc ra một ít lá cây đưa cho hắn: "Nhai nát những lá cây này, rồi đắp lên miệng vết thương, sẽ giảm ngứa tiêu sưng."

Sương Vân im lặng mà cầm lấy lá cây.

......

Lâm Hoãn Hoãn ở trong bộ lại đến ngày thứ năm, rốt cuộc bà dì cũng đã hết.

Bạch Đế rất vui mừng: "Miệng vết thương của nàng đã khỏi hẳn! Nàng sẽ không chết!"

Lâm Hoãn Hoãn không nhịn được mà cười một tiếng: "Ta không có bị thương, và cũng sẽ có vì vậy mà chết."

Bạch Đế bế nàng lên, ôn nhu cọ cọ lên tóc nàng.

Nếu bà dì đã hết, Lâm Hoãn Hoãn cũng không cần ở lại bộ lạc Lang tộc.

Bạch Đế cùng nàng chào tạm biệt Lãng Chúc.

Lãng Chúc lập tức nói: "Không được đi, không được đi, các ngươi không thể đi."

Vất vả lắm tiểu tử Sương Vân mới bị một giống cái làm động tâm, nếu để nàng đi rồi, Sương Vân biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hắn thật muốn độc thân cả đời?.

Hắn phải nghĩ cách để Lâm Hoãn Hoãn ở lại.

Bạch Đế hỏi: "Vì sao không thể đi?"

Lãng Chúc suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ ra một sự kiện rất quan trọng, hắn nhanh chóng nói: "Mùa đông sắp tới rồi!"

Bạch Đế nhíu mày: "Ta nhớ rõ ràng, mùa đông hai tháng nữa mới đến, cách bây giờ còn rất sớm."

"Đúng là chính xách thời gian hai tháng nữa mới bắt đầu có mùa đông, nhưng khí hậu năm nay xuất hiện sự bất thường, mùa đông sẽ đến sớm hai tháng, ta nhìn lên tinh tượng mà suy đoán được, tuyệt đối sẽ không sai sót!"

Bản thân Lãng Chúc là Vu Y, không nói đến y thuật, còn biết chút ít về vu thuật, trong đó có bao gồm về dự báo thời tiết,

Nếu đoán trước bình thường không chính xác, nhưng khi đề cập đến bão tuyết hoặc nạn lũ biến đổi khí, liền sẽ rất chính xác.

Cũng chính là như vậy, bộ lạc Lang tộc rất nhiều lần thành công né tránh nhiều tai hoạ tự nhiên, thì bộ lạc mới sinh sôi nảy nở thành bộ lạc lớn như vậy.

Lãng Chúc nói xong khiến Bạch Đế trở nên nghiêm túc.

Lúc đó trong đầu Lâm Hoãn Hoãn xuất hiện một âm thanh.

[ Kích hoạt nhiệm vụ sống sót qua khỏi mùa đông giá rét.]

[ Mùa đông sắp đến, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, hệ thống trong lúc mùa đông giá rét sẽ tùy thời gian giao nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ sẽ được phần thưởng rất phong phú.]

Lâm Hoãn Hoãn vừa nghe có phần thưởng, trong lòng tràn ngập sự mong đợi.

Lần trước mới hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, hệ thống đã cho phần thưởng là quyển sách và bật lửa, tất cả đều rất có tác dụng.

Nhiệm vụ lần này nghe có vẻ rất khó, phần thưởng chắc chắn sẽ phong phú hơn do với lần trước nhiều!.