Chương 8: Sương Vân

Lâm Hoãn Hoãn chạy nhanh mà tránh thoátĐáng tiếc với tốc độ của nàng so với Sương Vân quả thật là quá chậm.

Nàng vừa chỉ mới chạy ra được hai bước, đã bị Sương Vân từ phía sau kéo tóc.

"Xem còn chạy trốn được nơi đâu?"

Đầu tóc của Lâm Hoãn Hoãn vừa mềm mại và mượt mà, nắm trong tay như nước chảy, làm Sương Vân hơi bối rối trong lòng.

Hắn từng gặp qua những giống cái tất cả đều rất lười biếng, các nàng rất ít khi rửa thân thể mình sạch sẽ, tóc vĩnh viễn là một loại dơ, giống một thảo đồi khô khốc.

Nhưng ở trước mặt chính xác là giống cái này đầu tóc nàng rất sạch sẽ.

Không chỉ như thế, trên người nàng cũng rất sạch sẽ, làn da trắng nõn không một chút bụi đất.

Sương Vân không tự chủ mà bước nhẹ đến, nhưng trong miệng vẫn kiêu ngạo mà nói: "Niệm tình là người lần đầu vi phạm ở đây, ta tạm thời cho ngươi một cơ hội để hối cải, chỉ cần người thừa nhận sai lầm, cũng tới xin lỗi Vu Y, ta sẽ tạm tha cho ngươi."

Lâm Hoãn Hoãn bị kéo đến mức da đầu bị đau, nhưng nàng lại một mực không chịu nhận thua.

Nàng không có trộm đồ, dựa vào cái gì hắn bắt nàng nhận sai?

"Cái tên đáng ghét này, ngươi mau thả ta ra!"

Sương Vân thấy nàng sống chết không chịu nhận sai, trong lòng có chút nóng giận.

"Ngươi thử mắng ta thêm một câu xem xem, có tin ta đánh ngươi không?"

Lâm Hoãn Hoãn ánh mắt phẫn nộ mà trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đánh đi, ngươi có bản lĩnh thì đánh chết ta luôn đi!"

Sương Vân giơ nắm tay lên, nhưng đối với khuôn mặt xinh xắn của nàng, thế nào cũng không thể hạ thủ được.

Còn hắn phải chủ động buông tha nàng ra, hắn không cam lòng.

Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không thể hạ thủ với nàng, chỉ có thể cứng rắn phun ra ba chữ: "Mau nhận sai!"

Chỉ cần nàng nhận sai, hắn lập tức buông tha nàng.

Lâm Hoãn Hoãn vẻ mặt quật cường: "Ta không sai!"

"Bớt nói nhảm, ngươi làm sai thì phải lập tức nhận sai!"

"Ta không nhận, ngươi liền muốn đánh chết ta, có chết ta cũng không nhận sai!"

....

Hai người giằng co một hồi, Vu Y Lãng Chúc cuối cùng cũng đã trở về.

Vừa rồi hắn vừa đi tìm Sương Vân, nghĩ để đưa Lâm Hoãn Hoãn giới thiệu cho Sương Vân, chờ đến lúc hắn đi đến động phụ của Sương Vân, thì Sương Vân đã đi ra ngoài, rơi vào đường cùng, Lãng Chúc chỉ có thể tay không trở về.

Là hắn không bao giờ dám nghĩ tới, Sương Vân lúc này đang kéo đầu tóc của Lâm Hoãn Hoãn, một tay giơ nắm đấm lên, khuôn mặt hung thần ác sát, cảm giác muốn đem giống cái trước mặt đánh một trận.

Lãng Chúc liền bị một màn này dọa cho hoảng sợ, súyt nữa quỳ xuống đất.

Hắn vội vàng chạy xông lên, đem hai người tách ra.

Vu Y trừng mắt nhìn Sương Vân: "Ngươi sao lại làm thế này? Đối với giống cái đáng yêu này mà tàn nhẫn hạ thủ, tâm địa của ngươi là cục đá sao?"

Sương Vân nhíu mày nói: "Giống cái này ở trong phòng ngài trộm đồ, nên ta thay ngày giáo huấn nàng ta một chút."

"Trộm thứ gì? Trong phòng này của ta còn có thứ gì đáng để trộm!" Lãng Chúc tức giận đầu muốn nổ tung: "Ta để nàng ở lại nơi này tĩnh dưỡng, ngươi đúng là thật không được, vậy mà không phân rõ trắng đen liền muốn đánh người ta! Ngươi thật muốn đem ta tức chết!"

Sương Vân ngẩn ngơ cả người.

"Nàng, nàng không phải ăn trộm sao? Ta cho rằng nàng ta ở đâu trộm đồ, ta không nghĩ tới...."

"Cút cút cút, ngươi nhanh cút cho ta."

Lãng Chúc giơ cây gậy lên, đánh đuổi hắn ra ngoài: "Ngươi đừng có suất hiện trước mặt ta nữa, ta nhìn thấy người liền thấy phiền!"

Sương Vân đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đang dùng sức đóng lại, nhìn thấy Lãng Chúc không có ý mở cửa, chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi lại rời đi.

.....

Lãng Chúc nhìn Lâm Hoãn Hoãn nói: "Ngươi đừng có chấp nhặt Vân Sương, tên xú tiểu tử kia chính là xấu tính, làm việc tương đối xúc động, nhưng người không xấu, hơn nữa sức chiến đấu rất mạnh, là tộc trưởng của lang tộc trẻ tuổi nhất từ trước tới nay."

Lâm Hoãn Hoãn lấy một cây thảo dược thoạt nhìn rắn chắc đem tóc cột lại ở sau đầu.

Nàng lắc lắc đầu, tóc đuôi ngựa khẽ lung lay theo.

"Không có quan hệ, ta cũng không có tức giận, dù sao về sau ta cũng không bao giờ gặp lại hắn nữa."

Lãng Chúc ho nhẹ một tiếng: "Lần đúng là Sương Vân làm không đúng, chờ lúc nào ta đưa hắn tới xin lỗi ngươi,nếu ngươi không hết giận, thì cứ đánh hắn một trận, ngươi không cần hạ thủ lưu tình, tiểu tử này rất khoẻ, đánh một lần cũng là đánh không sao."

Lâm Hoãn Hoãn cũng không nói thêm được gì nữa.

Nàng thật không có tức giận.

Nàng cũng không nghĩ tới bản thân sẽ đánh người, nàng nghĩ chỉ cần chờ Bạch Đế trở về, sau đó sẽ cùng nhau rời khỏi nơi này.

Nói đến mới nhớ, Bạch Đế đến giờ còn chưa trở lại?

Lâm Hoãn Hoãn nhìn về hướng cửa phòng mà thất thần.

Lãng Chúc vì Sương Vân đã nói rất nhiều, nỗ lục muốn tác hợp cho hai thú nhân trẻ tuổi này, nhưng Lâm Hoãn Hoãn trước sau đều lạnh nhạt, nhìn có vẻ không hề có hứng thú đối với Sương Vân.

Lãng Chúc thầm mắng trong lòng, tiểu tử thối này quá hỗn láo, thế mà đòi dám đánh giống cái, hiện tại bạn lữ đều không tìm thấy, để xem nửa đời sau của hắn sẽ làm sao bây giờ?

......

Cuối cùng Bạch Đế đã trở lại.

Lâm Hoãn Hoãn hưng phấn nhảy xuống giường, nhào vào trong l*иg ngực hắn, hắn vui vẻ nói: "Đồ của nàng đem tới rồi đây".

Lâm Hoãn Hoãn cầm lấy túi da: "Huynh vì sao đi lâu như thế mới trở về?"

"Ta đem tấm da hôm qua đã lột đem đi rửa sạch sẽ." Bạch Đế đem những tấm da đưa cho nàng: "Biết nàng có sở thích thu thập da thú, ta cố ý lấy về cho nàng."

Lâm Hoãn Hoãn có chút ngượng ngùng nói: "Ta không có sở thích thu thập da thú, về sau huynh không cần giúp ta thu thập da thú."

Bạch Đế cười cười không có hỏi thêm nàng, vì cái gì hôm qua còn muốn thu thập mà bây giờ lại không muốn.

"Nếu nàng không thích, vậy thì không cần nó."

Hắn cầm da thú trên tay tuỳ tiện ném sang một bên, sau đó giống như ảo thuật, ở sau lưng cầm ra một bó hoa tươi.

Đoá hoa màu đỏ, trên những cánh hoa còn dính những giọt sương, tản rã hương thơm nhàn nhạt.

"Là tặng cho ta sao?" Lâm Hoãn Hoãn vui mừng: "Rất xinh đẹp."

Bạch Đế đưa hoa tươi để trong tay nàng: "Nàng thích thì tốt."

"Cảm ơn."

Bạch Đế bất lực: "Ta đã nói với nàng, chúng ta là người một nhà, với nhau không cần nói cảm ơn."

Lâm Hoãn Hoãn thè lưỡi trêu hắn, cười đến mức nghịch ngợm.

......

Sương Vân đứng ở cửa, hắn nhìn qua khe cửa thấy được cảnh này.

Tiểu giống cái kia đang ôm hoa tươi, tươi cười vô cùng tuyệt mỹ.

Hắn tưởng cho rằng nàng là một con mèo hoang, tuy lớn lên xinh đẹp, nhưng lại giơ nanh múa vuốt.

Nhưng hiện tại mới biết hắn đã đoán sai, nàng chỉ giơ nanh múa vuốt với người mà nàng ghét ghét, còn đối mặt với người nàng thích, sẽ dịu dàng đến mức khiến người ta đau lòng.

Sương Vân trong lòng chua chát.

Nếu biết nàng không phải ăn trộm, hắn nhất định sẽ không đối đãi với nàng thô bạo như vậy.

Hiện tại, khẳng định nàng rất chán ghét hắn.

Sương Vân cút đầu nhìn túi da thú trong tay, bên trong đầy những quả hồng tương to tròn.

Quả hồng tương này là do hắn vừa đi hái về, mỗi viên đều rửa rất sạch, hắn vốn dĩ định đem nó cho tiểu giống cái, muốn nói lời xin lỗi với nàng.

Chính là hiện tại, hắn bị tiểu giống cái tươi cười đâm đến đau lòng, hắn không dám xuất hiện trước mặt nàng.

Sương Vân nhẹ nhàng đem túi da thú đặt ở trước cửa, gõ gõ cửa phòng.

Chờ đến khi Bạch Đế mở cửa ra bên ngoài đã không có một bóng người, trên mặt đất chỉ có một túi da thú.

Hắn nhặt túi da thú lên, bên trong là quả hồng tương, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc.

"Đây là ai đưa tới để trước cửa."