Chương 10: Quỷ đáng ghét

Trong rừng rậm lúc trời đông băng giá, các con vật đều sẽ chạy trốn đi ngủ đông, số lượng con mồi sẽ giảm mạnh.Vì có thể bình an vượt qua mùa đông giá rét, trước khi mùa đông đến tất cả thú nhân sẽ dự trữ đồ ăn.

Nhưng năm nay mùa đông lại đến trước hai tháng, cho Bạch Đế thời gian để chuẩn bị rất ngắn.

Nếu như hắn vẫn còn một mình, hắn sẽ miễng cưỡng, cứng rắn chịu đựng để vượt qua mùa đông, nhưng hiện tại lại không giống nhau, bên người hắn xuất hiện một tiểu giống cái nhỏ nhắn.

Hắn cần nhiều đồ ăn, còn phải tìm chỗ ở thật ấm áp, mới có thể để tiểu giống cái vượt qua mùa đông bình an.

Lãng Chúc nói: "Lần này không chỉ mùa đông tới sớm, lại còn là mùa đông lạnh nhất từ trước đến nay, ta đề nghị các ngươi nên ở lại, đợi hết mùa đông rồi hãy rời đi!"

Lang tộc ở trong núi đá nham thạch, ngọn núi này rất lớn và rất cao, nếu mùa đông đến, nơi này sẽ không bị mưa tuyết bao phủ.

Hơn nữa số nhân ở lang tộc rất đông, sẽ không lo tới vấn đề các bộ lạc khác tới cướp bóc.

Nơi này quả thật là một nơi lý tưởng để vượt qua mùa đông.

Bạch Đế có chút do dự, đề nghị của lão Vu Y này quả thật mê người, nhưng ở trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.

Sở dĩ lão Vu Y muốn bọn họ ở lại, chủ yếu là đánh chủ ý lên người tiểu giống cái.

Bạch Đế không có suy nghĩ sẽ chia sẻ tiểu giống cái cho người khác, hắn lại càng không đành lòng để tiểu giống cái theo mình chịu đói mặc rách.

Hắn nhìn tiểu giống cái bộ dáng hoàn toàn ỷ lại vào mình, cuối cùng cũng cắn chặt răng nói: "Chúng ta ở lại nơi này đến khi hết mùa đông."

Không có cái gì có thể quan trọng hơn tiểu giống cái.

Lãng Chúc rất vừa lòng vừa cười vừa nói: "Ta liền dẫn các ngươi đi chọn nhà ở."

[ Kích hoạt nhiệm vụ thứ nhất.]

[ Mùa đông sắp đến, xin ký chủ hãy chuẩn bị tối nhà ở để vượt qua mùa đông, yêu cầu không nhỏ hơn 40m vuông, chuẩn bị công cụ là giường, bàn ghế..]

......

Bộ lạc Lang tộc vì để vượt qua mùa đông, tất cả đã sớm chuẩn bị, bọn họ đào một đường đi trong một hòn núi Nham Thạch, hai bên đào ra những đường nhỏ, tất cả những đường nhỏ nhà đi đến mỗi sơn động.

Trong mỗi sơn động sẽ có đến một thú nhân hoặc vài thú nhân.

Lâm Hoãn Hoãn bưới trên đường đi ở phía sau, cảm giác bản thân mình lạc vào mê cũng, trong nhất thời không thể phân rõ được đông tây nam bắc.

Trong động rất tối, nhưng thú nhân trời sinh đôi mắt có công năng, dặc biệt là lang tộc, có thể nhìn trong bóng tối, có thể thấy vật khoảng mười mấy mét.

Nhưng Lâm Hoãn Hoãn lại không có khả năng này.

Nàng nắm chặt tay Bạch Đế, đi không rời xa hắn một bước, sợ nhất chính là đi lạc mà va phải vách đá.

Lãng Chúc nói: "Các ngươi có thể tùy tiện chọn một nơi để đào động, đào lớn thế nào cũng không sao, chỉ cần đừng đào sang người khác là được."

Bạch Đế tìm một góc rất hẻo lánh.

Góc độ ở nơi này có vấn đề, nên sẽ ít bị người khác chú ý tới, xung quanh cũng không có ai ở, rất an tĩnh, đối với Bạch Đế rất thích hợp.

Hắn đề Lâm Hoãn Hoãn ngồi nghỉ ngơi ở cạnh một bên, sau đó biến thành một con bạch hổ, giơ móng vuốt hừng hực đào động.

Móng vuốt của hổ rất sắc bén, từng phát đào lên núi Nham Thạch, tựa như miếng đậu hũ yếu ớt.

Bạch Đế đào được một lúc, Bạch Đế đã đào được một sơn động rộng hơn 20m vuông.

Lâm Hoãn Hoãn đi vào nhìn, sau đó trứng trước vách đá chỉ: "Ở chỗ này đào thêm hai sơn động nhỏ."

Bạch Đế không nói gì thêm đã lên tiếp tục đào.

Bên trong Nham Thạch Sơn đều là nham thạch, rất kiên cố, hoàn toàn sẽ không bị sự cố lún đất.

Sau một lúc đào sơn động, Bạch Đế mài vách đá lại một lần, để cho tiểu giống cái không bị đá nhọn cắt trúng.

Ở nơi lớn nhất trong sơn động được Lâm Hoãn Hoãn dùng làm phòng ngủ chính, bên cạnh có một phòng ngủ phụ, bên còn lại thì làm dùng bếp.

Vốn dĩ nàng muốn kêu Bạch Đế đào một phòng WC, nhưng ở đây không có hệ thống nước, cũng không có cách rửa sạch phân, đến lúc đó sẽ có mùi rất hôi, nàng không thể ngửi được.

Nên suy nghĩ làm sao để chế tạo dụng cụ.

Ở thế giới này đang còn trong thời kì đồ đá, đa số vật dùng đều mài từ đá mà thành.

Nhưng đối với Lâm Hoãn Hoãn mấy cục đá quá cồng kềnh, nàng quyết định đi lấy gỗ làm dụng cụ!

Lâm Hoãn Hoãn nhìn Bạch Đế với đôi mắt toả sáng: "Chúng ta đi đốn cây đi!"

Bạch Đế nhìn nàng đầy sủng ái: "Được chúng ta đi."

Hắn không biết Lâm Hoãn Hoãn nghĩ gì, hắn xem như là đi đốn cây là để tiểu giống cái chơi đùa.

Bạch Đế vẫn duy trì trạng thái Bạch Hổ, chở Lâm Hoãn Hoãn đi ra khỏi phòng.

Họ lại thấy cách vách lại có thêm một sơn động xuất hiện từ khi nào.

Rõ ràng lúc bọn họ vừa mới tới, ở đây rõ ràng không có ai ở, thế sao lại có thêm một sơn động ở đây?

Lâm Hoãn Hoãn đầu đầy sự nghi hoặc, thấy Sương Vân từ trong động đi ra.

Lâm Hoãn Hoãn hai mắt mở to: "Sao lại là ngươi?"

Sương Vân hai tay để trước ngực, bộ dáng ung dung: "Là ta thì thế nào?"

"Ngươi sao lại ở chỗ này?"

Sương Vân thản nhiên mà nói: "Bởi vì ta ở muốn ở đây!"

Lâm Hoãn Hoãn rất khϊếp sợ: "Vì sao ngươi lại muốn ở đây?"

"Ta thích thì ta ở đây, ngươi quản được sao?"

Lâm Hoãn Hoãn liếc mắt trừng nhìn hắn một phát, sau đó nói với Bạch Đế: "Chúng ta đi thôi, không để ý tới tên quỷ đáng ghét này nữa."

Bạch Đế chở Lâm Hoãn Hoãn rời đi.

Nhìn bóng dáng tiểu giống cái đang dần dần khuất xa, Sương Vân có chút bực bội nhíu hai mày lại.

Hắn biết được tin tức tiểu giống cái muốn ở lại nơi này, phản ứng đầu tiên của hắn là chạy tới nhà nàng rồi đào một sơn động ngay bên cạnh.

Đợi đến lúc hắn bình tĩnh lại, cảm thấy hành vi này của hắn đặc biệt rất buồn cười.

Hắn thật sự rất chán ghét giống cái, vì sao lại muốn cùng nàng làm hàng xóm?

Chẳng lẽ chỉ vì có thể ngày nào cũng nhìn thấy nàng?

Không được thế này quá ngu xuẩn.

Sương Vân ở trong động hung hăng khinh thường bản thân, một bên lại bưới ra cửa, hướng tới nơi tiểu giống cái đã đi đuổi theo.

......

Mặt khác ở trong rừng cây, cây cối rất nhiều.

Lâm Hoãn Hoãn chỉ Bạch Đế, Bạch Đế lên tục chém gãy vài cây, hắn dùng móng vuốt lược bỏ đi vỏ cây, rồi cắt thành từng ván gỗ dày mỏng.

Hắn đưa tấm gỗ được mài dũa bóng loáng đưa đến trước mặt Lâm Hoãn Hoãn hỏi nàng: "Như vậy có được không?"

Lâm Hoãn Hoãn gật đầu rất hài lòng: "Quả thực rất được, Bạch Đế huynh thật lợi hại!"

Bạch Đế được nàng khen thì rất vui, cúi đầu cọ cọ lên bàn tay nàng.

Lâm Hoãn Hoãn thuận tay sờ lên lỗ tay lông xù của hắn.

Bạch Đế được sờ rất thoải mái, hắn nheo hai mắt lại, giống một con mèo lớn lười biếng.

Ở cách đấy không xa Sương Vân thấy một cảnh này, nhịn không được nâng tay phải lên, cánh tay lực lưỡng đã biến thành chi trước của Lang Sói, móng tay cũng biến thành móng vuốt sắc bén.

Hắn đi đến bên cạnh thân cây bào, trong lòng chua lòm.

Còn không phải chỉ cần đốn gỗ sao, hắn khẳng định làm tốt hơn con hổ kia!

Vì sao tiểu giống cái không tìm hắn giúp đỡ?