Chương 5: Người một nhà

Lâm Hoãn Hoãn suy nghĩ muốn mua một đôi giày, nhưng thú nhân không ai thích mang giày cả, cho nên ở đây không ai bán đồ vật này cả.

Rơi vào đường cùng, Lâm Hoãn Hoãn chỉ có thể cân nhắc bản thân tự mình làm một đôi giày.

Làm giày yêu cầu cần tới kim chỉ, thật ra ở đây cũng có người bán những thứ này.

Lâm Hoãn Hoãn nhìn những cái kim chỉ, lòng có chút do dự.

Nàng không một xu dính túi, muốn mua đồ vật chỉ có thể để Bạch Đế trả tiền, nhưng mà Bạch Đế muốn mua cho nàng hai bộ quần áo, nàng có chút ngượng ngùn khi để hắn trả tiền.

Bạch Đế nhìn nàng một cái, liền móc ra một viên tinh tệ, mua nguyên bộ kim chỉ.

Hắn cầm kim chỉ vào trong tay rồi đem cất vào trong túi, nhìn Hoãn Hoãn có đỏ một chút: "Nàng muốn mua cái gì thì nói với ta, ta có tinh tệ."

Lâm Hoãn Hoãn mặt có chút đỏ: "Cảm ơn huynh, nhưng những viên tinh tệ đó xem như là ta mượn của huynh, sau này ta sẽ kiếm tiền trả lại cho huynh."

Bạch Đế lại nói: "Nàng là giống cái của ta, chúng ta là người một nhà, tất cả đồ vật của ta đều thuộc về nàng, nàng muốn cái gì ta cũng đều có thể cho nàng."

"Người một nhà." Ba chữ như một bàn tay to lớn, mềm mại mà cầm lấy trái tim của Lâm Hoãn Hoãn.

Cảm giác ấm áp bất chợt đến làm nàng muốn khóc.

Bản thân nàng đã từng có một khao khát là có một gia đình thuộc về chính bản thân mình, nhưng cha mẹ nàng mất sớm, nàng chỉ có thể ôm lấy khát vọng giấu vào sâu vào ở trong lòng.

Bây giờ hiện tại, một thú nhân ở trước mắt có thể dùng một câu đánh thức khát vọng đánh thức đã giấu của nàng.

Nàng thật sự ảo tưởng bản thân sẽ có một gia đình.

Bạch Đế nhìn tới giống cái đôi mắt đang dần đỏ hoe lên, lập tức trở nên gấp gáp đến độ luống cuống chân tay: "Nàng đừng khóc! Nàng có phải không thoải mái ở đâu hay sao, hay là ta đã làm sai cái gì? Nàng nói cho ta, ta nhất định sẽ sửa đổi!"

Hắn tưởng do hắn chạm vào nàng, rồi lại lo lắng làm nàng khóc, chỉ có thể trong lòng như lửa đốt mà đảo quanh nàng.

Lâm Hoãn Hoãn xoa xoa đôi mắt rồi ngượng ngùng nói: "Ta rất vui."

"Vui sao?" Bạch Đế không hiểu vì sao nàng vui mà lại còn sẽ khóc.

Lâm Hoãn Hoãn nắm lấy ngón tay của hắn nói: "Vì ta rất vui, bởi vì ta đã có người nhà."

.....

Đi dạo xung quanh chợ rau xong, mặt trời sắp xuống núi.

Lãng Chúc đi mời Bạch Đế và giống cái của hắn tới làm khách, nhưng lại bị Bạch Đế từ chối.

Hắn biết Lãng Chúc muốn đánh chủ ý gì.

Bộ lạc của Lang tộc có số lượng nhân thú đông đảo, nhưng giống cái chỉ có mười mấy người, mà giống đực khoảng 300 nhân khẩu.

Tình huống giống đực nhiều nhưng lại thiếu giống cái ở thế giới này rất phổ biến, vì để sinh sản con cái, mỗi giống cái sẽ có rất nhiều giống đực quay xung quanh.

Ngoài bộ lạc Lang tộc cũng có những giống cái tự nhiên cũng không ngoại lệ, mặc dù là như vậy, có rất nhiều giống đực tuổi trẻ không thể tìm được giống cái để làm bạn lữ.

Đối với lang tộc mà nói những giống cái rất được trân quý vô cùng.

Lãng Chúc muốn cho Lâm Hoãn Hoãn ở lại, ở trong lang tộc tuyển thêm những giống đực trẻ tuổi để làm bạn lữ.

Bạch Đế tưởng sẽ có những giống đực khác muốn cùng mình chia sẻ Lâm Hoãn Hoãn, hắn liền tức giận.

Lâm Hoãn Hoãn chỉ có thể làm bạn lữ của một mình hắn, hắn tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào nàng.

Bạch Đế liền ôm Lâm Hoãn Hoãn lên, bước đi hướng tới núi, tìm xung quanh một sơn động để ở.

"Ta đi xung quanh săn thú, sẽ rất nhanh trở về, nàng ngoan ngoãn ở chỗ này đợi ta, ngàn vạn lần không được chạy loạn."

"Ừm."

Bạch Đế cố ý để một hòn đá lớn ở trước cửa động, phòng ngừa có người tìm đến Lâm Hoãn Hoãn, sau đó hắn mới lưu luyến rời đi.

Lâm Hoãn Hoãn mở túi da ra, từ bên trong lấy ra một mồi lửa.

Nàng nhặt củi ở một hốc cây để đốt, chồng lên nhau, rồi cẩn thận bật lửa.

Ánh lửa xuất hiện!

Lâm Hoãn Hoãn cảm nhận được sự ấp ám đã lâu chưa có, trên mặt nở ra một nụ cười vui sướиɠ.

Ánh lửa bập bùng, nàng bắt đầu lật xem quyển xách bằng da thú kia.

Ở trang vài sách đầu tiên sẽ giới thiệu cơ bản về đại lục này, trong đó nhắc tới hai thứ mấu chốt.

Một cái là nhắc về hồn thú, còn một cái nhắc về giống cái.

Hồn thú là biến hoá từ những thú nhân bình thường, có sức chiến đâu rất phi thường.

Đến với giống cái, còn so với với hồn thú còn thưa thớt hơn, các nàng gánh vác trách nhiệm sinh sản con cái.

Số lượng giống cái quá mức thưa thớt, vì thế để có thể cho giống cái sinh sản tốt, mỗi giống cái sẽ có rất nhiều bạn lữ.

Nhìn đến thời điểm ở nơi này, Lâm Hoãn Hoãn đúng là một giống cái sáng chói có thần.

Không ngờ thế giới này, lại tôn sùng chế độ một vợ nhiều chồng.

Nàng tiếp tục lật xem những trang sau, ở trong sách có thể thấy đồ hoạ giới thiệu quan hệ của quả hương giòn.

Hướng dương là thực vật có tính mộc, là trái cây và cùng những trái cây dùng để làm thuốc, uống thuốc có thể giảm trừ đi cơn sốt, thoa ngoài da có thể cầm máu và giảm nhiệt.

Lâm Hoãn Hoãn lập tức mở túi da thú mà Lãng Chúc cho nàng, ở bên trong lấy ra hai quả hương giòn.

Trái cây màu đỏ sẫm, mượt mà no đủ, để sát vào mũi có thể nghe được hương ngọt nhàn nhạt.

Bạch Đế trong lòng nhớ thương đến tiểu giống cái ở trong sơn động, hắn dùng tốc độ nhanh chóng giải quyết xong con mồi, sau đó kéo con mồi trở về.

Bóng đêm đã xuống tới, trong núi một mảnh đen nhánh, ở cửa động lộ ra ánh lửa rực sáng mắt.

Trong động có lửa.

Tiểu giống cái còn ở trong động!.

Bạch Đế nhanb chóng vứt con mồi xuống đất, nhanh chóng chạy nhanh đến cửa sơn động.

Lâm Hoãn Hoãn đang nghiên cứu quả hương giòn thì ngẩn đầu lên, nhìn thấy bộ dáng của Bạch Đế lòng đang như lửa đốt, nhịn không được ngơ ngác hỏi.

"Huynh, huynh làm sao vậy?"

Bạch Đế tiến lên, kéo này tới chỗ mình: "Mau rời khỏi nơi này."

Lâm Hoãn Hoãn không rõ nguyên nhân: "Vì sao? Xảy ra chuyện gì sao."

"Nơi này có lửa, lửa rất nguy hiểm." Bạch Đế liền lấy đống da thú rồi phủi vào đống lửa, ý nghĩ muốn dập tắt ngọn lửa này.

Lâm Hoãn Hoãn bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ.

Nàng liên bám vào cánh tay của Bạch Đế nói: "Huynh đừng khẩn trương, lửa này là do ta đốt."

Bạch Đế dừng động tác lại, nhìn nàng trong vẻ ngạc nhiên: "Nàng đốt lửa, nàng có biết lửa rất nguy hiểm hay không, chỉ cần có bất cứ thứ gì đυ.ng vào nó, liền sẽ bị nó đốt thành tro bụi!"

"Ta biết, nhưng chỉ cần cẩn thận, sẽ không bị lửa đốt." Lâm Hoãn Hoãn nỗ lực để thuyết phục Bạch Đế: "Huynh xem vừa rồi ta đã đốt lửa lâu như vậy, cũng không có bị lửa đốt, đủ để chứng minh nó cũng không có nguy hiểm như vậy. Hơn nữa ta cần dùng lửa, nó có thể cung cấp sự ấp ám cho ta, nó có thể để ta dùng để nấu chín đồ ăn."

Bạch Đế do dự một lát, cuối cùng vẫn thoả hiệp.

Tiểu giống cái cần dùng lửa, mà hắn lại không đành lòng cự tuyện yêu cầu của nàng.

Hắn kéo con mồi hồi nãy đem vứt xuống đường kéo vào trong động, hắn cẩn thận lột da thú, để sang một bên, suy nghĩ để ngày mai đem đi rửa sạch.

Hắn thấy tiểu giống cái thích đi thu thập da thú nên muốn thoả mãn yêu thích này của nàng.

Bạch Đế cắt khối thịt ngon nhất đưa cho Hoãn Hoãn.

Hắn nhìn Hoãn Hoãn cắt thịt ra từng miếng nhỏ, sau đó xuyên nhánh cây qua, sau đó để trên lửa nướng chín.

Thịt nướng dần dần săn lại, mỡ từ thịt tràn ra, rơi vào trong đống lửa, bắn lên nhiều hạt tia lửa.

Bạch Đế ở bên cạnh nhìn đến hoảng hốt, sợ tiểu giống cái sẽ bị lửa đốt, hắn thần kinh căng thẳng, chuẩn bị trường hợp có thể kịp thời nhào lên cứu tiểu giống cái.

Lâm Hoãn Hoãn đem cây thịt nướng đã được nướng chính cho hắn, dùng một ánh mắt cổ vũ mà nhìn hắn: "Huynh nếm thử xem đi."

Bạch Đế chần chừ một lúc, sau đó cầm lấy xiên thịt, sau đó cắn một ngụm.

Thật ngon, nhưng cũng rất thơm.

So với thịt tươi ăn ngon hơn nhiều!

Bạch Đế cắn từng ngụm ăn xong xiên thịt, từ tận đáy lòng mà khen: "Ăn rất ngon."

Thấy hắn ăn ngon, Lâm Hoãn Hoãn rất vui mừng.

Bạch Đế liền lập tức đem những khối thịt tươi mà cắt ra từng khối, đặt trên đống lửa nướng chín.

Hắn tựa hồ rất có thiên phú nấu ăn, lập tức lĩnh ngộ được kỹ xảo nướng thịt.

Hắn nướng thịt rất thơm, rất giòn, ăn ngon cực kỳ!.

Lâm Hoãn Hoãn ăn bốn xiên thịt nướng còn lại toàn là Bạch Đế ăn.

Thịt nướng mang đến mỹ vị làm hắn rốt cục cũng không sợ lửa đốt nữa, ăn uống no đủ Bạch Đế liền biến thành Bạch Hổ, nằm ghé vào đống lửa bên cạnh, có một chút liền liếʍ liếʍ miệng vết thương.

Ban ngày bị con mồi cào một phát miệng vết thương ở chi trước đã không còn chảy máu, nhưng vẫn có chút đau.

Lâm Hoãn Hoãn dịch qua ngồi một bên: "Ta giúp huynh băng bó lại miệng vết thương."

Nàng lấy quả hương giòn ra, một lúc sau nhai nát ra, liền đắp lên miệng vết thương của Bạch Đế.