Chương 4: Lưu manh!

Lâm Hoãn Hoãn không có giày, chỉ có thể đi bằng chân trần.

Bàn chân trắng nõn giẫm trên mặt đất, mặc dù là trên bãi cỏ, vẫn khiến nàng cảm thấy hơi đau.

Bạch Đế là một giống đực rất cẩn thận.

Hắn chú ý tới sự khác thường của Lâm Hoãn Hoãn, lập tức nói: “Ta bế nàng đi.”

Dáng người Bạch Đế khá cao lớn, cơ bắp trên cánh tay cũng rất rắn chắc, toàn thân tràn đầy năng lượng.

Hắn nâng mông Lâm Hoãn Hoãn chỉ bằng một tay, để nàng ngồi trên cánh tay phải của hắn.

Lâm Hoãn Hoãn hoảng sợ, nàng vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ Bạch Đế, sợ bản thân bị ngã.

Bạch Đế rất cao lớn, mặc dù ở trong đám thú nhân cao 1m9, Bạch Đế vẫn là thú nhân cao nhất và dễ nhìn thấy nhất.

Nhờ chiều cao của hắn, tầm nhìn của Lâm Hoãn Hoãn trở nên rất rộng, liếc mắt một cái, trong nháy mắt nàng có thể nhìn thấy hầu hết khung cảnh ở chợ.

Bạch Đế kiên quyết ôm nàng: “Ta đưa nàng đi gặp Vu Y trước, sau đó đi chợ sau, được không?”

Lâm Hoãn Hoãn có chút không tình nguyện: “Ta thật sự không bị bệnh…”

Nhưng Bạch Đế không tin lời nàng, vẫn nhất quyết muốn đưa nàng đi tìm Vu Y.

Ở thế giới này Vu Y cũng giống như bác sĩ, họ biết một số phương thuốc y học dân gian, trong mắt phần lớn thú nhân, Vu Y vừa thần bí vừa lợi hại. Họ có thể dùng một số loại thực vật, giúp thú nhân cải tử hoàn sinh, có thể nói là kỳ tích.

Mặc dù Bạch Đế có kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn kính sợ Vu Y.

Vu Y ở Lang tộc là giống đực tóc hoa râm, râu dài bạc trắng, còn có vẻ rậm rạp.

Lần đầu Lâm Hoãn Hoãn nhìn thấy ánh mắt hắn, liền nhớ tới ông già Noel trong truyền thuyết.

Vu Y của Lang tộc tên là Lãng Chúc.

Bạch Đế thả Lâm Hoãn Hoãn xuống, nắm tay nàng, hơi gật đầu: “Vu Y Lãng Chúc, xin ngài xem qua giống cái này giúp ta, lúc này nàng đột nhiên ngất xỉu.”

Vốn Di Lãng Chúc đang ngủ gà ngủ gật, nghe thấy hai chữ “bạn lữ”, hắn nhanh chóng mở mí mắt, ảnh mắt không khéo nhìn lướt qua Bạch Đế, dừng ở trên người giống cái bên cạnh hắn.

Lão Vu Y chậm chạp nói: “Tiểu tử ngươi may mắn thật, có được giống cái xinh đẹp như vậy, không như Lang tộc đáng thương của chúng ta có quá ít giống cái, phải tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu chỉ để giành quyền giao phối.”

Nói tới đây, Lãng Chúc dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Hoãn Hoãn hỏi: “Giống cái nhỏ, ngươi có mấy bạn đời rồi?”

Lâm Hoãn Hoãn vẻ mặt khó hiểu: “Hả?”

Bạch Đế lập tức kéo nàng ra sau lưng, dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của lão Vu Y, mắt lộ ra tia cảnh cáo.

“Lãng Chúc Vu Y, đây là giống cái của ta, mong ngài không có ý gì khác!”

Lãng Chúc cười cười, chòm râu trắng lắc qua lắc lại: “Bạch Đế, ngươi không quên chứ? Một giống cái không phải chỉ có một giống đực, cho dù ngươi trở thành giống đực của nàng, nhưng nàng vẫn có thể tiếp tục chọn giống đực khác làm bạn lữ.”

Bởi vì, giống cái rất quý hiếm.

Bạch Đế trầm mặc, không nói gì.

Trong lòng hắn nảy sinh vài phần sát ý.

Không ai được phép cưới giống cái của hắn, cho dù đối phương có là Vu Y thần bí khó lường cũng tuyệt đối không được!

Dường như Lãng Chúc nhìn ra được thú nhân anh tuấn cường tráng trước mắt có sát tâm, vì vậy cũng không dây dưa vào chủ đề này, mà vẫy tay với giống cái phía sau hắn: “Giống cái nhỏ, lại đây để ta nhìn xem người bị bệnh gì.”

Lâm Hoãn Hoãn ngẩng đầu nhìn Bạch Đế, nhìn thấy hắn hơi gật đầu, lúc này nàng mới chậm chạp đi tới trước mặt lão Vu Y.

Lãng Chúc hỏi nàng cụ thể chi tiết khi nàng ngất xỉu.

Lâm Hoãn Hoãn thành thật trả lời.

Cuối cùng Lãng Chúc nói: “Giống cái nhỏ không bị bệnh, chỉ là cơ thể khá suy nhược, cần được chăm sóc tốt.”

Nghe được câu này, Lâm Hoãn Hoãn và Bạch Đế đều thở phào nhẹ nhõm.

Lãng Chúc lầy ra một cái túi da thú: “Đây, giống cái nhỏ, cho ngươi Hồng Tương Quả, xem như là quà gặp mặt, cầm ăn đi.”

Lâm Hoãn Hoãn vội vàng xua tay: “Không cần, cảm ơn ngài.”

Lãng Chúc không để ý nhiều, trực tiếp nhét túi da thú vào tay nàng, sau đó ân cần nói với nàng: “Bộ lạc Lang tộc chúng ta có rất nhiều điều thú vị, hiếm lắm người mới tới đây, hay ở lại đây vài ngày đi?”

Lâm Hoãn Hoãn cầm quà tặng của lão Vu Y trong tay, không thể nói lời từ chối, chỉ có thể căng da đầu nói: “Ta nghe theo Bạch Đế.”

Nàng không có quen thuộc nơi này, chỉ có Bạch Đế là người duy nhất có thể khiến nàng cảm thấy an toàn.

Sắc mặt không tốt của Bạch Đế sau khi nghe được câu này, vẻ mặt trở nên tốt hơn.

Hắn bế Lâm Hoãn Hoãn lên, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng muốn thì ở lại vài ngày cũng được, nếu không muốn ở lại chơi, chúng ta lập tức đi về.”

Lâm Hoãn Hoãn nghiêm túc nghĩ ngợi.

Hiếm khi mới tới bộ lạc Lang tộc, chỉ như vậy mà về rất lãng phí thời gian, nàng còn muốn xem nơi này có tin tức hữu dụng gì không.

“Ta muốn ở lại đi dạo.”

Bạch Đế không có ý kiến: “Được, đều nghe nàng.”

Lãng Chúc cười tủm tỉm nói: “Hiếm lắm mới có giống cái tới bộ lạc Lang tộc chúng ta làm khách, thật sự là sự kiện rất đáng nhớ, đêm nay các ngươi ở lại bộ lạc đi, ta sẽ cho ngươi dọn dẹp một phòng giúp các ngươi.”

Hiện tại Bạch Đế tràn ngập tính cảnh giác với lão Vu Y thân thiện dễ gần này.

Giọng hắn lạnh như băng: “Không cần, ta có thể tự chăm sóc tốt cho giống cái của ta.”

Nói xong, Bạch Đế ôm Lâm Hoãn Hoãn bước nhanh ra khỏi thạch ốc nơi Vu Y sống.

Ở chợ rất náo nhiệt, khắp nơi đều là giống đực cơ thể cường tráng, khó lắm mới có thể nhìn thấy một hai giống cái, nhưng các nàng đều bị một đám giống đực vây quanh, người khác muốn liếc mắt nhìn cũng rất khó khăn.

Lâm Hoãn Hoãn bị da bọc thú bọc kín mít, thân hình nhỏ xinh được giấu bên trong lớp da thú, không thể nhìn ra được đặc điểm của giống cái.

Nàng ngồi trên cánh tay Bạch Đế, tò mò nhìn xung quanh.

Bạch Đế ôm nàng đi đến trước cửa thạch ốc bán quần áo, hắn để Lâm Hoãn Hoãn lựa chọn quần áo nàng thích.

Tất cả đều khâu vá từ da thú tạo thành quần áo, kiểu dáng đơn giản, tay nghề khá thô ráp, nhưng còn tốt hơn là cởi trần.

Lâm Hoãn Hoãn chọn hai bộ váy nhỏ nhất: “Lấy hai cái này đi.”

Những bộ quần áo khác quá to, nàng không mặc vừa.

Bạch Đế lấy ra một viên tinh tệ trong túi, đưa cho thú nhân Lang tộc bán quần áo, hỏi: “Ngần này đủ không?”

Thú nhân Lang tộc vừa nhìn thấy viên tinh tệ, đôi mắt lập tức sáng lên, kích động nói: “Đủ rồi đủ rồi!”

Đây là viên tinh tệ rất hiếm!

Đừng nói là hai bộ váy da thú, ngay cả mua hết tất cả quần áo trong tiệm cũng đủ!



Lâm Hoãn Hoãn trốn sau tấm da lợn rừng, mặc váy da thú.

Bạch Đế canh giữ ở bên cạnh, muốn nhìn nhưng không lại không thể xem, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.

“Thế nào? Có đẹp không?”

Lâm Hoãn Hoãn kéo tấm da thú ra, để lộ bộ váy trên người nàng.

Chiếc váy da thú hoa văn hổ ôm sát thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, lộ ra bờ vai mịn màng cùng đôi chân thẳng tắp, bộ ngực đầy đặn lại càng bị chen chúc đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Ánh mắt Bạch Đế nhanh chóng trở nên sâu thẳm.

Hắn không nhịn được duỗi tay trêu chọc bộ ngực của nàng, khàn giọng nói: “Thật là đẹp!”

Khuôn mặt Lâm Hoãn Hoãn nhanh chóng đỏ bừng.

“Lưu manh!” Nàng lập tức lấy tấm da thú bọc quanh người, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, tức giận trừng mắt nhìn thú nhân trước mặt.

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của nàng, Bạch Đế cảm giác có thứ gì đó đâm vào ngực mình.

Cả trái tim đều tan chảy.

Giống cái nhỏ của hắn, càng nhìn càng thấy đáng yêu!