Chương 6: Đổ máu

Bạch Đế nói: "Quả hương giòn đây là chuyên môn để cung cấp cho giống cái ăn, hương vị rất ngọt, nàng đem trữ lại mà ăn đi, đừng lãng phí ở trên người ta."

Lâm Hoãn Hoãn có chút nóng giận nói: "Cái gì mà kêu lãng phí, ở trong là ta, huynh là quan trọng nhất! Với lại cũng có rất nhiều quả hương giòn cho huynh cũng không quan trọng."

Bạch Đế liền ngơ ngẩn

Hắn nhìn mặt của tiểu giống cái, khuôn mặt trắng nõn được ánh lửa chiếu rọi, vừa ấm ám vừa sinh động.

Một dòng nước ấm, chảy vào đáy lòng của hắn.

Lâm Hoãn Hoãn bị hắn nhìn nên có chút quẫn bách: "Huynh nhìn ta làm gì."

Bạch Đế thấp giọng nói: "Ta chưa từng gặp qua giống cái ôn nhu giống như nàng..."

Tuy rằng giống cái quý hiếm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có, hắn đã từng gặp qua vài giống cái, đều không ngoại lệ đã bị sủng đến mức kiêu căng tùy ý.

Những giống cái đó cũng không đem sinh tử của người khác để vào trong mắt, các nàng chỉ lo cho bản thân vui vẻ, gần như là tàn nhẫn làm cho Bạch Đế đối với các nàng tránh xa như rắn rết.

Nhưng trước mặt tiểu giống cái này lại không hề giống nhau.

Nàng rất ôn nhu.

Bạch Đế nhịn không được đưa đầu lại gần dùng lông xù trên đầu to cọ cọ vào nàng: "Ta rất may mắn, cuộc đời này ta có thể gặp được ngươi."

Lâm Hoãn Hoãn bị cọ đến mức phát ngứa.

Nàng nhịn không được mà nở ra nụ cười: "Huỳnh đừng lộn xộn, ta còn muốn băng bó vết thương lại cho huynh."

Nàng dùng dao cắt da thú thành mảnh nhỏ giống nhau, cẩn thận cuốn lấy vết thương của Bạch Đế.

Lâm Hoãn Hoãn hỏi: "Huynh còn đau không?"

Bạch Đế cẩn thận cảm thụ một chút: "Cảm giác hơi đau một chút."

Lâm Hoãn Hoãn cười giống rất vui mừng: "Vậy thì tốt rồi!"

Nàng đợi đến ban ngày đi ra ngoài chợ mua kim chỉ, bắt đầu làm giày.

Lăn lộn một lúc lâu, vẫn không thể làm thành công, ngược lại ngón tay còn bị kim đâm vài cái, đều bị chảy máu.

Bạch Đế đau lòng đến mức chịu không được.

Hắn lập tức biến về hình người, cầm lấy kim chỉ và tấm da thú: "Vẫn là để ta làm đi."

Lâm Hoãn Hoãn có chút do dự: "Huynh trên tay còn có vết thương..."

"Một chút vết thương mà thôi, không ngại thêu thùa may vá."

Động tác hắn nhanh nhẹn cắt da thú, tay nhanh chóng xâu kim xuyên qua, rất nhạn đã làm xong một đôi giày da tinh xảo đánh yêu.

Vì để gia tăng độ thoải mái, hắn còn cố ý lót ở đến giày hai tấm da thú, dây lưng tắt vào ống giày, làm thành một kiểu dáng, mang vào cũng rất tiện.

Bạch Đế nói: "Nhanh mặc vào thử xem."

Lâm Hoãn Hoãn liền lập tức đem lấy giày xỏ chân vào, nhảy nhót qua lại hai vòng, hưng phấn hỏi: "Có đẹp hay không?"

Bạch Đế hài lòng gật đầu: "Rất đẹp, về sau này không cần lo lắng chân bị đá cắt nữa."

Lâm Hoãn Hoãn nói: "Huynh có muốn cũng làm cho chính mình một đôi giày để mang hay không?"

"Không cần, làn da của ta rất giày, trực tiếp đạp lên đất cũng không lo lắng bị đá cắt, hơn nữa ta thường xuyên cần biến hình, mặc giày vào mà nói, ta thật sự biến về hình thú thật sự cũng không tiện."

Lâm Hoãn Hoãn nghĩ đến lão hổ lớn tình cảnh mặc giày da vào, nhịn không được mà cười một tiếng: "Thế đi, là do suy nghĩ của ta quá kỳ lạ."

Sau khi làm xong giày, Lâm Hoãn Hoãn có chút mệt mỏi.

Nàng dựa vào cái bụng lớn của bạch đế, đem đuôi để bên người, cảm giác ấm áp vay quanh nàng, khiến nàng thuận lợi tiến vào mộng đẹp.

Bạch Đế đem đầu gác lên chi trước, chăm chú nhìn tiểu giống cái đang ngủ say, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy tình cảm ôn nhu.

....

Lâm Hoãn Hoãn ngủ đến khi mơ mơ màng màng, bỗng nhiên dưới thân có một cỗ dòng ướŧ áŧ tràn ra.

Loại cảm giác này rất quen thuộc...

Nàng mở to mắt, cẩn thận cảm nhận lại một chút.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một dự cảm không ổn.

Không phải cái kia tới đấy chứ?!

Lâm Hoãn Hoãn lập tức đẩy cái đuôi hổ ra, duỗi tay xuống mông sờ soạng một phen, toàn là máu!

Trời ạ, thật sự là bà dì đến rồi!

Thế giới này chính là không có băng vệ sinh, nàng nên làm sao mới có thể giải quyết bà dì đây?

Chẳng lẽ phải lót ở mông một tấm da thú hay lá cây?

Bạch Đế trong không khí ngửi được mùi máu tươi mở mắt, hướng tới chỗ phát ra mùi, liếc mắt một cái liền thấy máu máu tươi trong bàn tay Lâm Hoãn Hoãn, tức khắc cả kinh thay đổi sắc mặt.

"Nàng bị thương?"

Lâm Hoãn Hoãn mặt đỏ bừng, giọng run run giải thích: "Ta, ta không có bị thương."

"Nàng chính là bị thương! người nàng đều chảy máu!" Bạch Đế nhanh chóng biến về hình người.

Hắn bế nàng lên, phát hiện trên mặt váy da đều dính máu tươi.

Thế mà lại chảy nhiều máu như vậy, tiểu giống cái này thật sự bị trọng thương!

Bạch đế kéo váy da thú trên người nàng xuống, hắn phát hiện máu tươi là chảy ra ở giữa hai chân nàng.

Hắn không màng Lâm Hoãn Hoãn đang giãy dụa phản kháng, mạnh mẽ bẻ hai chân nàng ra, cẩn thận quan sát nơi đổ máu không ngừng "Miệng vết thương."

Lâm Hoãn Hoãn tức giận và xấu hổ muốn chết: "Huynh buông ta ra, ta thật sự không có bị thương, đổ máu là hiện tượng bình thường, huynh để ta an tĩnh nằm nghỉ mấy ngày là sẽ tốt lên!"

Bạch Đế không tin tưởng những lời nàng nói.

Hắn cố chấp cho rằng tiểu giống cái đang bị trọng thương.

Hắn khẩn trương đến mức mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy sự thấp thỏm lo âu.

Bạch Đế vào thời điểm chưa thành niên, tận mắt thấy huynh trưởng hánh bị thương mà chết đi.

Hắn tận mắt nhìn thấy huynh trưởng nằm trong vũng máu, thân thể dần trở nên cứng đờ.

Hiện tại, bạn lữ của hắn cũng bị thương, chảy rất nhiều máu.

Nàng có thế hay không giống huynh trưởng chết đi?

Bạch Đế không dám tưởng tượng, hắn dùng da thú bao bọc lấy thân thể của Lâm Hoãn Hoãn, sau đó cẩn thận bế nàng lên.

"Nàng đừng sợ, ta bây giờ đem nàng đến chỗ Vu Y, ta sẽ cứu nàng, ta nhất định không để nàng chết!"

Lâm Hoãn Hoãn rất xấu hổ

Nàng bất quá là bà dì đến mà thôi, Bạch Đế nghĩ thế nào mà tưởng nàng sẽ chết vì bà dì đến?

....

Lúc này vu y đang giúp một thú nhân lang tộc trị vết thương.

Thú nhân lang tộc lớn lên rất cao lớn thon dài, tóc ngắn màu bạc xứng với mặt mày và mắt xanh thâm thúy, làm hắn thoạt nhìn rất phi thường và kiêu ngạo rất khó thuần phục, khuôn mặt điêu khắc tản ra một hơi thở sắt bén.

Mặc dù trước ngực hắn có một vết thương miệng rất dài, như này cũng không thể che giấu đi khí thế bá đạo của hắn.

Hắn tựa như là một thanh dao sắt bén, đầy chất độc

Một bên giúp hắn bôi được, một bên cứ nhắc mãi: "Sương Vân, đây là lần thứ bao nhiêu ngươi bị thương? Ta nhớ rõ là mười lần đi? Ta ở nơi này có thảo được đều bị một mình ngươi dùng hết."

Sương Vân mặt không cảm xúc: "Ta sẽ đi thu thập thảo dược giúp ngài."

Lãng Chúc liếc mắt trừng hắn một cái: "Ngươi biết rõ thứ ta để ý không phải là thảo dược, ta hy vọng ngươi có thể tìm được một giống cái, đừng đen người ngươi đang tràn đầy tinh lực phát tiết khi đi săn."

Sương Vân khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn: "Ta rất chán ghét giống cái."

Đừng nói tìm một giống cái làm bạn lữ, ta liền không nhịn được sinh ra sự chán ghét.

Những giống cái đó kiêu căng ích kỷ, ngoài có thể sinh con thì cái gì cũng không làm được.

Các nàng vô cùng yếu ớt và vô năng, càng tham lam lại lười biếng, mỗi ngày chỉ biết ở trên giường mở hai chân ra, là có thể có được những gì các nàng muốn.

Ghê tởm nhất chính là, các nàng ta đều không biết quý trọng.

Cùng nhau kết lữ với giống cái liền trở thành giống như một nô ɭệ, Sương Vân thà rằng sống một đời độc thân.

Lãng Chúc khổ tâm mà khuyên bảo: "Ta biết, ngươi vì phụ thân của ngươi chết, thì rất chán ghét giống cái, nhưng ngươi cũng không thể vơ đũa cả nắm, không phải giống cái nào cũng sẽ giống mẫu thân của ngươi đều khoonh để tâm tới bạn lữ."

"Đủ rồi, ta không muốn nghe đến tên của giống cái kia!" Sương Vân bỗng nhiên đứng dậy, giữa đôi lông mày toàn là sát khí: "Chỉ cần nghĩ đến nàng ta, ta liền cảm thấy rất ghê tởm!"

Nói xong những lời này một lúc sau, hắn ta hùng hổ mà rời đi.

"Tiểu tử thối, vết thương của ngươi còn chưa băng bó, mau trở về cho ta!" Lãng Chúc vừa muốn đuổi theo, nhìn thấy Bạch Đế ôm Lâm Hoãn Hoãn tiến vào.

"Vu Y ngươi mau cứu bạn lữ của ta! Nàng đang bị thương!"