Chương 16: Nữ chủ nhân

Lâm Hoãn Hoãn bị ồn ào làm tỉnh dậy.Nàng ngồi dậy, xoa xoa hai đôi mắt đang buồn ngủ: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Bạch Đế bưng nước ấm đi vào, hắn làm ướt tấm da thú, một bên lau mặt giúp tiểu giống cái: "Bộ lạc lang tộc bên sông Hắc Thủy tới."

"Sông Hắc Thủy?" Lâm Hoãn Hoãn tò mò hỏi: "Nơi đó ở đâu?"

"Sông Hắc Thủy ở phía nam núi Nham Thạch, nơi đó có rất nhiều bộ lạc lớn bé đang cư trú, trong đó có có một bộ lạc lang tộc, được gọi là lang tộc Hắc Thủy."

Lâm Hoãn Hoãn có chút kinh ngạc, thực chất nơi này có tận mấy bộ lạc lang tộc, nàng tưởng rằng chỉ có bộ lạc lang tộc ở núi Nham Thạch!

Nàng suy nghĩ: "Ở bên bờ sông Hắc Thủy thì được gọi là lang tộc Hắc Thủy, ở phía trên nham thạch, có phải gọi là lang tộc Nham Thạch không?"

"Đúng vậy." Bạch Đế sờ đầu của nàng, ánh mắt xanh thẳm đầy khen ngợi, "Tiểu giống cái của nhà ta thật thông minh!"

Lâm Hoãn Hoãn. "......."

Cảm giác bản thân mình trở thành một đứa bé.

Khụ khụ, nàng tiếp tục hỏi. "Lang tộc Hắc Thủy tới đây để làm gì?"

"Thủ lĩnh lang tộc Hắc Thủy và Sương Vân là huynh đệ, bọn họ bỗng nhiên tới đây, chắc là vì Sương Vân mà đến."

Lâm Hoãn Hoãn hiểu rõ: "Thì ra là bọn họ đến thăm người thân!"

Nhưng Bạch Đế cảm thấy bọn bọ không đơn giản chỉ đến thăm người thân, bọn nhất định có ý đồ mới đến núi Nham Thạch Sơn ngay lúc này.

Nhưng đấy là chuyển của những bộ lạc lang tộc, hắn và Lâm Hoãn Hoãn không có liên quan gì cả.

Thời tiết bên ngoài đã trở lạnh, nhưng độ ấm trong sơn động rất cao, Lâm Hoãn Hoãn vẫn mặc váy da thú như cũ, không cảm thấy lạnh một chút nào.

Lâm Hoãn Hoãn bảo Bạch Đế làm cho nàng một chiếc túi nhỏ đeo ở thắt lưng.

Da thú để chế túi nhỏ không chỉ không thấm nước, còn rất chắc chắn, nàng để quyển sách da dê và bật lửa vào trong túi.

Nếu không phải băng vệ sinh qua to, nàng rất muốn nhét nó vào chung trong túi.

Lâm Hoãn Hoãn đeo túi da ở bên thắt lưng, nhìn Bạch Đế cười tủm tỉm nói: "Huynh may vá đúng là rất khéo."

Hắn không chỉ có thể làm được giày da, còn có thể làm được qυầи ɭóŧ và túi đeo lưng, từ đường may đến kim chỉ rất tinh xảo, thủ công rất hoàn mỹ.

Bạch Đế được tiểu giống cái khen thì rất hứng thú.

Hắn thích được làm việc cho tiểu giống cái.

Dừng lại một tiếng, bỗng nhiên cánh cửa bị người dùng sức đẩy ra!

Lâm Hoãn Hoãn bị doạ cho hoảng sợ, nàng nhìn thấy ở ngoài cửa là hai giống đực cao lớn và cường tráng, bọn họ nhìn rất lạ, chắc hẳn là thú nhân đến từ bộ lạc Hắc Thủy.

Bọn họ thô lỗ gọi lớn: "Người ở trong phòng đâu, ra đây?"

Ánh mắt Bạch Đế hiện lên sự lạnh lẽo.

Hắn nhẹ nhàng sờ tiểu giống cái đang ở phía sau lưng an ủi: "Đừng sợ, để ta ra ngoài xem thử."

Bạch Đế đi đến gần cửa: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Giống cái nhà ta thích căn phòng này, ngươi nhanh dọn ra ngoài, nơi này về sau là nhà của bọn ta!"

Giống cái rất quý hiếm, chỉ cần các nàng xem trọng đồ vật gì, các giống đực sẽ giống nhau thoải mái nhường lại.

Nhưng Bạch Đế lại không giống, chỉ có một giống cái có thể để hắn nhường lại tất cả chỉ có thể là Lâm Hoãn Hoãn.

Những giống cái đối với hắn mà nói, không có giá trị.

Hắn bình tĩnh nói: "Ta từ chối."

"Hửm, ngươi nói cái gì? Ngươi dám từ chối yêu cầu của giống cái!"

Bạch Đế không muốn lãng phí nước bọt, xoay người muốn rời đi, hai thú nhân giống đực lại không chịu bỏ qua, thế mà hắn lại giơ nắm đấm lên về phía Bạch Đế.

Bao cát được đưa đến cửa, Bạch Đế tuyệt đối sẽ không khách khí.

Hắn bắt lấy tay của đối phương, dùng sức uốn lại, liền bẻ gãy xương tay của đối phương!

Thú nhân giống đực kia kia đau đến mức kêu ngao ngao.

Bạch Đế đá đối phương một đá, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống nói một chữ: "Cút!"

Hai thú nhân giống đực kia không đấy lại hắn, chỉ có thể đỡ nhau chạy trốn.

Bạch Đế sửa chữa lại cửa phòng, sau đó nhìn Lâm Hoãn Hoãn nói: "Bộ lạc lang tộc thời gian trở lại đây nhất định sẽ rất hỗn loạn, nàng không được một mình đi ra ngoài, để tránh gặp phải nguy hiểm."

Lâm Hoãn Hoãn nghiêm túc đồng ý. "Ta biết rồi."

Ta vừa rồi nhìn thấy hai thú nhân giống đực kia có thể tới được đây, thú nhân lang tộc Hắc Thủy sẽ không ngồi một chỗ mà làm khách, bọn họ có thể làm ra chuyện chiếm đoạt phòng ốc, khẳng định sẽ làm ra những chuyện quá đáng hơn.

Sau khi hai thú nhân giống đực bị đánh kia đi, bọn họ tạm thời ở trong huyệt động.

Có một giống cái có một bộ ngực rất lớn đang nằm trên giường đá có da thú, hưởng thụ những giống đực đang hầu hạ.

Nàng nhìn hai giống đực bị đánh, đôi lông mày lập tức nhíu lại. "Sao lại bị thế này? Ta để các ngươi đi tìm Sương Vân tìm cho ta một sơn động, nhưng vì sao lại mang bộ dáng này trở về?"

"Lệ Vi, tên gia hỏa kia không những từ chối nhường phòng lại cho chúng ta, còn ra tay đánh chúng ta!"

Giống cái tên Lệ Vi kia ngồi thẳng dậy, sắc mặt âm trầm: "Thế mà có giống đực có gan dám từ chối yêu cầu của ta?"

Nàng chính là giống cái đẹp nhất bộ lạc Hắc Thủy, từ nhỏ đến lớn đều được người khác chiều chuộng, chỉ cần nàng yêu cầu bất cứ thứ gì, nhóm giống đực vĩnh viễn sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng nàng.

Đây chính là lần đầu tiên nàng bị từ chối, nàng rất tức giận.

Lệ Vi mang theo hơn hai mươi giống đực bạn lữ của nàng hùng hổ đi tìm Bạch Đế gây phiền phức.

Kết quả chỉ vừa mới chạm vào cửa, mắt nàng nhìn thấy hắn và tiểu giống cái đang ôm nhau thắm thiết.

Không chỉ có mỗi nàng đứng ngây ngẩn ra, ngay cả hơn hai giống đực bạn lữ của nàng cũng đứng ngây ngẩn ra.

Bọn họ không nghĩ đến ở trong này có một giống cái đang ở.

Nếu biết được có giống cái đang ở trong đây, tuyệt đối sẽ không bao giờ tới đây chiếm đoạt phòng.

Cả nhóm giống đực đều có chút hổ thẹn, không dám nhìn mặt của Lâm Hoãn Hoãn.

Chỉ có Lệ Vi đang nhìn chằm chằm vào mặt của Lâm Hoãn Hoãn, bộ ngực vì tức giận mà phập phồng.

Làn da của giống cái này sao có thể trắng như vậy? Tóc cũng rất đẹp và mượt mà, vòng eo còn rất thon gọn nhỏ nhắn?

Giống cái chết tiết này còn xin đẹp hơn so với nàng?

Làm Lệ Vi ghen ghét đến mức mất đi lý trí.

Khuôn mặt nàng trở nên vặn vẹo: "Ngươi là giống cái hoang từ đâu đến? Ta hiện tại lấy thân phận là bạn lữ của tộc trưởng, ra lệnh cho các ngươi lập tức cút đi! Bộ lạc lang tộc này không chấp nhận các ngươi!

Lâm Hoãn Hoãn suy nghĩ: "Ta chưa từng thấy ngươi bao giờ, ngươi chắc hẳn là giống cái của lang tộc Hắc Thủy? Ở nơi này là núi Nham Thạch, nếu người là bạn lữ của tộc trưởng Hắc Thủy, ngươi cũng không quản được việc của lang tộc Nham Thạch?"

"Ai nói ta chính là bạn lữ của tộc trưởng Hắc Thủy? Ta chính là bạn lữ của tộc trưởng Nham Thạch! Ta chính là nữ chủ nhân của nơi này!

Lạc Vi nâng cằm lên, kiêu ngạo không ai có thể sánh nổi.

Lâm Hoãn Hoãn ngẩn người ra một lúc: "Sương Vân có bạn lữ từ khi nào? Sao ta không nghe hắn nói qua?"

Lệ Vi kiêu ngạo mà tuyên bố: "Chính là hôm nay, ta coi trọng hắn, muốn hắn trở thành bạn lữ của ta!"

"Oh, nói cả nửa ngày thì ra chỉ có một mìnhh ngươi tự nguyện." Lâm Hoãn Hoãn nhỏ giọng thì thầm: "Ta còn nghĩ vì sao, tính tình của cái tên Sương Vân kia bình thường thấy giống cái đã giơ nanh múa vuốt, sao có thể để một giống cái trở thành bạn lữ của mình."

"Ngươi nói ai là một mình ta tình nguyện, Sương Vân có thể được ta coi trọng, đó chính là vinh dự của hắn! Hắn phải quỳ xuống trước mặt mang ơn đội nghĩa ta mới đúng."

"Ngươi nói ai sẽ quỳ xuống trước mặt ngươi mang ơn đội nghĩa?" Âm thanh của Sương Vân bỗng nhiên vang lên.

Nhóm thú nhân giống đực đang ở cửa lui lại về phía sau, làm ra một con đường.

Sương Vân đi tới, ánh mắt hắn đảo qua trên người Lệ Vi, lộ ra ánh mắt chán ghét không thèm che giấu.

Giống cái này và những giống cái trước kia hắn gặp mặt qua đều giống nhau.

Ích kỷ tham lam, vô tình và tàn nhẫn, tự cho rằng mình rất cao quý, luôn cho rằng cả thế giới này sẽ xoay xung quanh các nàng.

Chỉ cần nghĩ đến các nàng liền cảm thấy ghê tởm!