Chương 15: Không phải bạn lữ

Bỏ thêm gia vị thịt trở nên rấy ngon.Lâm Hoãn Hoãn để đồ ăn vào trong bát lớn, nàng nhìn Bạch Đế nói: "Bạn ngày ta ra bờ sông để chế da thú, Sương Vân có giúp đỡ ta một chút, huynh giúp ta đưa đồ ăn này qua cho hắn, coi như là tạ lễ với hắn."

Bạch Đế bưng canh thịt nóng hổi đi tìm Sương Vân.

Tính tình Sương Vân vốn dĩ đã không tốt, nhưng nhìn bát canh thịt hương thơm ngào ngạt kia, tâm tình của hắn lập tức thay đổi.

Hắn nhanh chóng lấy bát canh thịt kia, tính muốn bảo vệ nó, như sợ bị người khác đoạt mất.

Bạch Đế cười như không cười mà nhìn hắn: "Hoãn Hoãn nói ban ngày ngươi đã giúp đỡ nàng, ta thay nàng cảm ơn ngươi!"

Sương Vân hừ lạnh: "Nàng mới là người được ta giúp, muốn cảm ơn cũng phải là tự chính nàng cản ơn, ngươi dựa vào cái gì mà thay nàng nói cảm ơn?"

Hắn muốn xoay người đi.

Phía sau truyền tới âm thanh của Bạch Đế: "Đợi mùa đông này trôi đi, chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi, ngươi đừng đánh chủ ý lên nàng."

Bước chân Sương Vân hơi ngừng lại, ngữ khí có chút không tốt: "Ta muốn thế nào thì sẽ thế đấy, ngươi không quản được!"

.......

Lâm Hoãn Hoãn vừa được hệ thống giao nhiệm vụ.

[ Kích hoạt nhiệm vụ hai, xin ký chủ trước khi mùa đông đến, hãy để dành thật nhiều đồ ăn.]

Lâm Hoãn Hoãn không biết về cái này.

"Thật nhiều." Cụ thể chỉ đại cho biết rằng nhiều hay ít, nàng chỉ có thể dựa vào Bạch Đế đi săn thú về.

Những ngày sau, mỗi ngày Bạch Đế đều đi ra ngoài săn thú.

Trước kia chỉ có hắn một mình vượt qua mùa đông, năng lực sinh tồn rất phi thường, bản lĩnh săn thú lại càng rất lợi hại.

Mỗi lần hắn đều thắng lợi trở về, làm Mộc Hương đối với Lâm Hoãn Hoãn rất ghen tị và hâm mộ.

"Bạn lữ của ngươi thật lợi hại! Hắn một mình săn con mồi, so với những bạn lữ của ta lợi hại hơn nhiều!"

Mộc Hương có đến năm bạn lữ giống đực, bọn họ có thể được giống cái trẻ tuổi yêu mến, bản thân bọn họ cũng dựa vào bản lĩnh để vượt qua nhiều thử thách, chẳng qua so với Bạch Đế, vẫn là kém xa một chút.

Lâm Hoãn Hoãn thẹn thùng mà giải thích: "Ta với huynh ấy không phải quan hệ bạn lữ...."

Mộc Hương rất kinh ngạc: "Nếu không phải bạn lữ, vì cái gì ngươi sẽ ở chung với hắn trong một phòng? Lại còn ngủ chung trên một chiếc giường?"

Lâm Hoãn Hoãn không trả lời được

Nàng không biết giữa mình và Bạch Đế rốt cuộc là mối quan hệ gì.

Bọn họ cùng ăn cùng ngủ với nhau, Bạch Đế với nàng cũng có một ít hành động khác, nhưng lại không bao giờ làm đến bước cuối cùng.

Lâm Hoãn Hoãn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng khô khan nói ra một câu không được tính là đáp án.

"Huynh ấy là người nhà của ta."

Mộc Hương nói tiếp: "Bạn lữ cũng chính là người nhà!"

Lâm Hoãn Hoãn tưởng như thế sẽ không giống nhau, nhưng lại không biết không giống nhau ở đâu, nàng không thể nói thêm gì.

Nhìn bộ dáng ấp úng của nàng: "Nếu đối với ngươi Bạch Đế không phải bạn lữ, liền có thể nói thẳng, bản lĩnh săn thú của hắn rất lợi hại, ta có thể để hắn làm bạn lữ thứ sáu của ta!"

Lâm Hoãn Hoãn lập tức trở nên nóng nảy: "Không được không được! Huynh ấy sẽ không làm bạn lữ của ngươi!"

"Vì sao? Dù sao ngươi cũng không thích hắn, thì nhường hắn lại cho ta có sao đâu."

Lâm Hoãn Hoãn buộc miệng nói: "Ai nói ta không thích huynh ấy?"

"Vậy chính là ngươi thích hắn?"

Mộc Hương cười tủm tỉm nhìn về phía sau lưng nàng.

Lâm Hoãn Hoãn ý thức được có cái gì đó, lập tức xoay người lại, nhìn thấy Bạch Đế đang đứng trước cửa, trầm mặc mà nhìn hai giống cái.

Sao huynh ấy đã trở về rồi?

Lâm Hoãn Hoãn nhớ lại những lời mình vừa nói, lập tức không nhịn được, muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.

Bạch Đế làm như không thấy bộ dáng thẹn thùng của nàng, sắc mặt bình thường đi vào phòng.

Hắn rất tự nhiên ôm Lâm Hoãn Hoãn vào trong l*иg ngực, sau đó lấy một túi da thú đưa cho Mộc Hương: "Mấy ngày nay có ngươi chiếu cố Hoãn Hoãn, ta thật sự rất cảm ơn ngươi, đây là lúc ta đi săn thú tiện tay hái một ít quả hương giòn, hy vọng ngươi có thể thích."

Mộc Hương thoải mái nhận túi da thú: "Không cần cảm ơn, ta cũng rất thích Hoãn Hoãn, càng đúng là một giống cái rất đáng yêu, ngươi đúng mà rất có phúc!"

Lâm Hoãn Hoãn mặt trở nên đỏ bừng.

Mộc Hương vui vẻ cười rồi rời đi

Đợi nàng đi rồi, trong phòng chỉ có hai người Bạch Đế và Lâm Hoãn Hoãn.

Không khí trở nên vô cùng ái muội.

Lâm Hoãn Hoãn không được tự nhiên mà nói: "Sao hôm nay huynh lại trở về sớm vậy?"

"Nhớ nàng, nên nhanh chóng quay trở về." Bỗng nhiên Bạch Đế bế nàng lên, mỉm cười nhìn nàng: "May mắn khi ta trở về kịp, bằng không sẽ không thể nghe được lời nói kia của nàng."

"Đâu có, ta không có nói câu nào cả?" Lâm Hoãn Hoãn bắt đầu giả ngu.

Bạch Đế tiến tới gần mặt nàng: "Nàng nói nàng thích ta."

Hai người qua gần nhau, có thể nhìn thấy lông mi của lẫn nhau.

Trong lòng Lâm Hoãn Hoãn như con nai kịch liệt chạy loạn lên, nàng vội che khuôn mặt đỏ bừng lại, nhỏ giọng cãi lại: "Ta chưa nói bao giờ."

"Nàng lừa ta, mới vừa nãy chính tại ta nghe được."

"Nhất định là huynh đã nghe nhầm."

"Ta không có nghe nhầm, nàng chính là thích ta."

Lâm Hoãn Hoãn xấu hổ đến mức không chịu được: "Ta không có....."

"Nàng không có thích ta sao?"

Lâm Hoãn Hoãn ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Bạch Đế đang dùng ánh mắt chăm chú vào chính mình.

Hắn rất nghiêm túc dò hỏi nàng.

Lâm Hoãn Hoãn không thể nói những lời cự tuyệt.

Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Ta thật sự không có thích huynh."

Bạch Đế mỉm cười, hai ánh mắt dường như muốn khảm nàng vào trong: "Vậy nàng có thích ta ở chỗ nào không?"

Lâm Hoãn Hoãn quay đầu đi: "Ta còn có việc gấp cần làm, không nói chuyện với huynh nữa."

Sau đó nàng đỏ mặt mà chạy trốn.

.......

Lâm Hoãn Hoãn đợi Bạch Đế mang con mồi rửa sạch sẽ trở về, sau đó bôi chất lỏng quả lộc lên, sau đó đem lêи đỉиɦ núi phơi nắng,

Vì để phòng ngừa có người trộm đồ ăn, nàng không thể không canh chừng ở đỉnh núi.

Thời gian nàng ở trên này cũng không nhàn rỗi, trừ khi đem thịt ra ngoài, nàng cùng Bạch Đế đi tìm những loại rau dưa có thể ăn!

Chỉ ăn thịt không ăn rau, sẽ khiến cơ thể nàng mất sự cân bằng dinh dưỡng, nàng chia những loại rau thành hai phần, một phần để phơi khô , một phần sẽ dự trữ trong hầm dưới lòng đất, vì để có đồ đựng rau dưa, nàng gọi Bạch Đế đào một cái hầm ở phòng bếp.

Thấy trong nhà dự trữ đồ ăn càng ngày càng nhiều, Lâm Hoãn Hoãn có cảm giác rất thoả mãn.

[ Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành! Sắp phát khen thưởng cho ký chủ, xin ký chủ hãy kiểm tra và nhận phần thưởng.]

Trước mắt Lâm Hoãn Hoãn bỗng nhiên xuất hiện một bao băng vệ sinh lớn.

Nàng hơi sửng sốt một chút, sau đó vui mừng như điên!

Cuối cùng đã có băng vệ sinh rồi!

Sẽ không lo tới lúc bà dì đến nữa!

Lâm Hoãn Hoãn vui vẻ cầm lấy băng vệ sinh lên.

Hệ thống thật tốt, mỗi lần khen thường đều rất lợi hại!

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Bạch Đế không ra ngoài săn thú, hắn ở trong nhà cùng Lâm Hoãn Hoãn làm thịt ngâm rau.

Đến lúc trời mùa đông đã đến, bỗng nhiên có một đám thú nhân đi vào bộ lạc.

Những sinh hoạt bình thường bỗng nhiên nổi lên những gợn sóng.