Chương 17: Giống đực duy nhất dám làm như vậy

Từ trước tới nay Sương Vân là tộc trưởng lang tộc trẻ tuổi nhất, lực lực không chỉ rất mạnh mẽ, hơn nữa tướng mạo rất anh tuấn.Lệ Vi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền muốn thu phục hắn dưới váy mình, trở thành bạn lữ thứ ba mươi của nàng.

Nàng là giống cái lớn lên xinh đẹp nhất của bộ lạc, có liên tục giống đực trẻ thay thế già, nàng rất tin tưởng vào bản thân mình.

Cho nên lúc nhìn thấy Sương Vân đang đi đến, lệ phi lập tức đến gần, cọ cọ bộ ngực lớn vào tay hắn.

Thân thể Sương Vân hơi cứng đờ.

Nàng tưởng rằng hắn đang thẹn thùng, biểu cảm đắc ý không ngừng: "Ngươi tới giúp ta hết giận phải không? Ta biết ngươi là giống đực chỉ biết mạnh miệng trong lòng lại mềm, tùy rằng trên mặt rất lạnh lùng, kỳ thật trong lòng rất quan tâm đến ta!"

Lâm Hoãn Hoãn che mặt lại, không dám nhìn xuống.

Sương Vân đối với giống cái rất chán ghét, hành động của Lệ Vi chính là đi tìm cái chết!

Quả nhiên, ngay mấy giây sau Sương Vân đã đẩy Lệ Vi sang một bên.

Sức lực và tốc độ rất mạnh và nhanh, không có lưu lại một chút tình cảm nào đối với giống cái.

Sương Vân dùng sức xoa xoa cánh tay bị chạm qua, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, sắc mặt rất cực kỳ khó coi: "Ngươi lại đυ.ng vào người ta một chút, ta ngay lập tức băm tay của ngươi!"

Lệ Vi cả người ngẩn ngơ ra.

Những giống đực khác cũng cả người đều ngẩn ngơ.

Chưa bao giờ thấy một giống đực sẽ đối xử hung ác với một giống cái như vậy.

Sương Vân đúng là giống đực duy nhất trong thế giới này làm như vậy!

Lệ Vi vẻ mặt không dám tin mà nhìn Sương Vân: "Ngươi dám đối xử như vậy với ta? Ngươi, ngươi rốt cuộc có phải là giống đực hay không?"

"Ta có phải giống đực hay không? Chỉ có bạn lữ của ta mới có tư cách biết, ngươi đến nỗi......" Sương Vân cười lạnh, ánh mắt xanh sẫm không chưa một chút cảm xúc: "Ngươi cút ra xa cho ta, ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy ghê tởm và buồn nôn!"

Lệ Vi chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.

Nàng tức giận đến mức cả người run rẩy, hốc mắt đỏ bừng: "Chưa bao giờ có ai dám sỉ nhục ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Nói xong một câu tàn nhẫn.

Lệ Vi khóc lóc chạy đi.

Hơn hai mươi giống đực bạn lữ của nàng nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.

Sương Vân liếc nhìn Lâm Hoãn Hoãn một cái, vẫn là phô trương bộ dáng ghét bỏ đó: "Ngươi bị người ta đến cửa sỉ nhục, ngươi lại không biết phản kích lại sao?"

Lâm Hoãn Hoãn từng bị hắn ghét bỏ, nên cũng không tức giận mấy.

Nàng nói: "Ta còn chưa kịp phải kích lại, thì ngươi đã đến rồi."

Vân Sương biết được Lệ Vi tìm Lâm Hoãn Hoãn gây phiền phức, lập tức bỏ việc đang làm, vội vàng chạy đến đây.

Nhưng hắn sẽ không nói những chuyện này ra.

Hắn hừ một tiếng: "Ta trùng hợp đi ngang qua, thuận tiện đi vào nhìn xem."

Lâm Hoãn Hoãn cũng gật đầu: "Ta cũng nghĩ chính là như vậy."

Nàng cho rằng Sương Vân luôn chán ghét giống cái sẽ không chạy đến giúp đỡ nàng, nàng mới không giống Lệ Vi mà tự luyến.

Sương Vân thấy này giận một chút, sắc mặt liền trở nên rất không tốt.

"Chưa bao giờ ta thấy một giống cái ngu xuẩn giống như ngươi!"

Nói xong hắn liền thở ngắn xoay người rời đi.

Lâm Hoãn Hoãn không thể hiểu nổi: "Tên gia hoả này sao nói trở mặt liền trở mặt?"

Bạch Đế biết vì sao Sương Vân lại tức giận, nhưng hắn tính không muốn nhắc cho tiểu giống cái biết.

Hắn thuận miệng nói một câu: "Ai mà biết được hắn thế nào!"

Bạch Đế nâng cửa gỗ bị ngã trên mặt đất dậy: "Hôm nay cửa đã bị làm hư hai lần."

Lâm Hoãn Hoãn cũng thấy.

Ở đây thực lực của thú nhân rất lớn, những đồ vật này tồn tại cũng không có ý nghĩa gì, dù sao bọn họ cũng có thể tiện tay đẩy ra, hoàn toàn không quan tâm đến tác dụng.

Nàng suy nghĩ: "Hay là chúng ta lấy da thú làm rèm cửa giống như những người khác đi? Sửa đi sửa lại cũng rất phiền!"

"Không sao, ta không chê phiền, chỉ cần nàng thích là được."

Bạch Đế sửa lại cửa gỗ rồi gắn lên.

Cuối cùng tuyết cũng đã đến, rừng rậm chính thức tiến vào mùa đông.

Lâm Hoãn Hoãn có ý tưởng không ít cũng không nhiều chính là một tiểu giống cái ham ăn, phản ứng đầu tiên khi thấy tuyết rơi là --- --- Mùa đông tới rồi, tất nhiên phải ăn lẩu!

Nàng phấn khởi mà lấy nồi, cắt những khối thịt ra nhỏ rồi để vào trong nồi, rót nước vào, sau đó để một ít gia vị.

Một lúc sau, mùi hương trống nồi đều tản ra.

Nàng gọi Bạch Đế vào hầm lấy mội ít rau dưa, còn nàng sang bên cạnh tìm Sương Vân.

Ăn lẩu sao? Đương nhiên là phải có nhiều người ăn mới ngon!

Nàng tính muốn gọi Mộc Hương qua đây, nhưng nhà Mộc Hương ở khá xa, nàng một mình không dám đi xa, chỉ có thể bỏ đi suy nghĩ này.

Lâm Hoãn Hoãn vừa mới kéo cửa phòng ra, thì thấy hai thú nhân giống đực đi ra từ phòng bên cạnh.

Trong đó có một thú nhân giống đực trẻ tuổi lớn lên có giống Sương Vân một vài phần, nhưng tóc của hắn là xanh đậm, khuôn mặt với đôi môi so với Sương Vân phong phú hơn. Từ tướng mạo tương đối đẹp, chẳng qua khi hắn nhìn thấy Lâm Hoãn Hoãn, trên mặt liền lộ ra dáng vẻ tham lam sắc đẹp.

Hắn vừa định hỏi Lâm Hoãn Hoãn, đã bị Sương Vân mới từ trong phòng đi ra ngăn lại.

Sương Vân lạnh lùng nhìn hắn: " Á Thu, đừng đánh chủ ý lên người nàng, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

Giống đực tên Thu Á nghe Sương Vân nói xong, vẻ mặt liền hiện ra sự tức giận.

Người đồng hành bên người hắn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng khuyên nhủ: "Đừng gây chuyện, nơi này là núi Nham Thạch."

Á Thu hừ một tiếng, xoay người rời đi.

Đồng bạn giống đực trung niên trên mặt có những hình thù kì quái, trong tay còn cầm một cây gậy gỗ đen tuyền, trang trí rất kỳ lạ.

Hắn nhìn Sương Vân hơi khom lưng, sau đó liền ung dung và thong thả rời đi.

Chờ bọn họ đã đi xa, lúc này Sương Vân mới quay đầu nhìn Lâm Hoãn Hoãn hỏi: "Ngươi ra đây làm cái gì? Không phải Bạch Đế đã nói với ngươi, thời gian này không nên một mình đi ra khỏi nhà sao?"

Lâm Hoãn Hoãn chớp chớp đôi mắt: "Ta không có nghe nhầm đấy chứ? Ngươi đây là đang quan tâm ta sao?"

Hai tai Sương Vân hơi phiếm hồng, âm thanh thô bạo phản bác: "Ta sao có thể đi quan tâm một giống cái? Ngươi đừng có nằm mơ!"

"Được thôi, ta cũng cảm thấy ta đang nằm mơ."

Sương Vân: "........"

"Ngươi muốn qua ăn cơm chiều không? Ta đang nấu lẩu, ngươi muốn cùng bọn ta ăn không?"

Sương Vân nói khoác: "Lẩu là cái thứ quỷ gì? Ngươi chắc chắn có thể ăn được sao?"

Mắt Lâm Hoãn Hoãn trợn trắng, xoay người đi vào nhà.

Nàng không đóng cửa, một lúc sau Sương Vân cũng đến.

Hắn nhìn ở trong phòng mà lại có lửa, phản ứng đầu tiên là kéo Lâm Hoãn Hoãn ra phía sau: "Trong nhà ngươi có cháy! Nơi này rất nguy hiểm, đi mau!"

Lâm Hoãn Hoãn vội vàng giữ hắn lại: "Ngươi đừng lo lắng, lửa này là do ta đốt, nó sẽ không làm người bị thương."

Bạch Đế đem rau dưa đã được rửa sạch để trên mâm, hắn nhìn thấy Lâm Hoãn Hoãn gọi Sương Vân đến, cũng không hỏi thêm nhiều, mỉm cười nói: "Thịt đã nấu chín rồi, nhanh tới ăn đi."

Nhìn thấy bộ dáng của Bạch Đế rất thong thả, dường như không sợ hãi một chút nào ở trước lửa, thân thể cứng đờ ngồi một bên đống lửa.

Nồi lẩu tản ra mùi hương nồng đậm, Sương Vân còn đang căng thẳng đã bị đồ ăn hấp dẫn đi sự chú ý, thân thể dần dần thả lỏng ngồi xuống.

Lâm Hoãn Hoãn đã sớm thèm không nhịn được, nhanh chạy tới ngồi xuống, dùng chiếc đũa tự chế gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, kết quả lại bị nóng kêu lên.

Bạch Đế vội vàng nâng mặt nàng lên, thổi thôi trên miệng nàng.

Đợi nàng đỡ được một chút, hắn bất đắc dĩ khuyên nàng: "Ăn chậm lại một chút, sẽ không có ai dành với nàng!"

Sương Vân tay cầm một chén nước lên nhẹ nhàng đưa cho Lâm Hoãn Hoãn, miệng còn cười nhạo nàng: "Ăn một miếng thịt cũng để bị bỏng, ngươi không thể bớt vô dụng một chút sao?"

Lâm Hoãn Hoãn liếc mắt nhìn hắn trừng mắt lên: "Ngươi nhanh ăn thịt của ngươi đi!"

Ba ngươi vây quanh ăn lẩu thịt, Bạch Đế luôn gắp những miếng thịt ngon để vào bát nàng, Sương Vân lại nói vài câu, đến mức Lâm Hoãn Hoãn cùng Sương Vân đấu võ mồm.

Không khí bất tri bất giác trở nên ấm áp.

Lâm Hoãn Hoãn ăn rất nhanh đã no, đột nhiên hỏi: "Hai thú nhân giống đực vừa rồi nhìn rất lạ mặt, bọn họ cũng là người của bộ lạc lang tộc Hắc Thủy sao?"