Chương 14: Oan gia ngõ hẹp

Mộc Hương vừa đến đã thấy Lâm Hoãn Hoãn, đã bị bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn và đáng yêu của nàng hấp dẫn.Nàng không nhịn được mà nhéo khuôn mặt trắng nõn của Lâm Hoãn Hoãn, cười nói: "Ngươi chính là bạn lữ của Bạch Đế? Ngươi lớn lên rất đáng yêu!"

Lâm Hoãn Hoãn thừa nhận mình lớn lên không cao cho lắm, nhưng cũng không cảm thấy mình lùn.

Nhưng từ lúc nàng xuyên đến thế giới thú nhân, những thú nhân so với nàng thì rất cao to, ngay cả giống cái ở trước mặt cũng cao hơn nàng một cái đầu.

Trong lòng nàng chịu đả kích, tâm tình thật u ám.

Khi trời đông bắt đầu đến, những thú nhân giống đực sẽ tập hợp thành một nhóm vội vàng đi săn thú, sẽ để lại một số thú nhân tuổi già và trẻ con chế da thú và bảo quản thịt, để tránh trường hợp trữ lại mà hư hỏng và thối.

Đến nỗi những giống cái ở đây rất hiếm, các nàng không càn làm cái gì cả, chỉ cần an tâm ở nhà mà hưởng thụ những đồ ăn mà giống đực đem đến.

Tuy rằng Lâm Hoãn Hoãn nghĩ suốt ngày chỉ nằm ở trên giường chờ đợi giống đực phục vụ rất tốt, nhưng nàng lại đau lòng nghĩ về Bạch Đế ở săn thú vất vả.

Nàng hi vọng có thể cùng Bạch Đế chia sẻ một ít áp lực.

Nàng có chút ngượng ngùng hỏi: "Mộc Hương tỷ tỷ, tỷ có thêt chỉ ta cách chế tạo da khú không?"

Mộc Hương có chút chần chừ, vẫn gật đầu: "Nhưng thật sự, ngươi muốn học cái này? Giống cái như ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần ở nhà yên tâm sinh con là được, việc nặng cứ để giống đực làm."

Lâm Hoãn Hoãn nghe về hai chữ sinh con thì đỏ mặt.

Nàng không tự chủ được mà suy nghĩ, nếu nàng sinh con cùng Bạch Đế thì có thể sinh ra đứa con xinh đẹp không, nghĩ kỹ lại thì cũng khá tốt.

Khụ khụ! Dừng lại dừng lại!

Lâm Hoãn Hoãn che khuôn mặt đỏ bừng lại, ngăn cản bản thân mình đừng suy nghĩ đến cái đó.

Nàng muốn vì Bạch Đế chia sẻ áp lực nói, muốn tìm cái cớ gì đó để né tránh.

"Ta vì quá rãnh rỗi và nhàm chán, nên suy nghĩ tìm việc gì đó cho bản thân làm."

Mộc Hương nở nụ cười nói: "Được, vừa hay đúng lúc ta cũng rất nhàm chán, ta cùng ngươi đi chế da thú."

Hai nàng ôm da thú, đi đến bên bờ sông.

Quá trình chế da thú cũng không phức tạp, có thể làm nhanh rất nhiều.

Hai nàng vui vẻ làm việc cùng nhau, có rất nhiều giống đực dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hai nàng.

Các giống cái đều rất cao quý, các nàng thường ngày rất ít khi đi ra ngoài, người trong nhà cũng giống nhau luyến tiếc không muốn cho các nàng đi ra ngoài.

Rất khó để có thể thấy hai giống cái xuất hiện cùng nhau, hơn nữa đều rất xinh đẹp, đặc biệt nhất là giống cái nhỏ nhắn đó xinh đẹp cực kỳ, nhóm giống đực bị hấp dẫn không thể tự chủ nhìn qua.

Những giống đực độc thân trong lòng không thể kiềm chế khát vọng, muốn tiến đến gần.

Kết quả vừa mới tiến đến được một nữa, đã bị Sương Vân âm thầm canh chừng doạ chạy.

Từ khi Lâm Hoãn Hoãn đi ra khỏi nhà, Sương Vân liền im lặng đi theo sau nàng, hắn đứng ở xa xa nhìn nàng đang tươi cười nói chuyện, tươi đẹp sáng chói làm tim hắn càng đập nhanh hơn.

Đối với những tên có vọng tưởng đến tiểu giống cái của hắn, Sương Vân sẽ không nương tay đánh.

Mộc Hương nhìn thấy ở cách đó xa xa, có người đang đánh nhau, hai mắt nhìn một lúc, nghi hoặc hỏi: "Ngươi rất quen thuộc với tộc trưởng Sương Vân sao?"

Lâm Hoãn Hoãn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cũng xem như giống vậy."

"Ta phát hiện được tộc trưởng Sương Vân vẫn luôn nhìn ngươi."

"Hả?" Lâm Hoãn Hoãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn theo hướng Mộc Hương nói.

Ánh mắt của Lâm Hoãn Hoãn và Sương Vân va vào nhau.

Hai người đều sửng sốt.

Sương Vân hai tai phiếm hồng, tim càng ngày càng đập nhanh, rõ ràng đối phương chưa nói gì cả, hắn có chút cảm giác chật vật.

Hắn nhịn không được mà hoảng hốt, trấn định lại ra vẻ mà ngẩng đầu lên, nhấc chân đi tới chỗ nàng.

Lâm Hoãn Hoãn hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Ánh mắt Sương Vân xẹt qua người nàng, lại bất giác nghĩ đến tối qua nàng rêи ɾỉ rất uyển chuyển, đồ vật ở dưới người bắt đầu ngẩng lên, hắn sợ đến mức vội vàng nghiêng người che đi, tránh khỏi tầm mắt của Lâm Hoãn Hoãn.

"Ta đi dạo ở đây."

"Oh." Lâm Hoãn Hoãn không có nghi ngờ hắn, lại tiếp tục vùi đầu chế da thú, Mộc Hương nhìn thấy tộc trưởng Sương Vân khác thường, chuyện này đúng thật rất hiếm lạ nha!.

Sương Vân đứng ở trên bờ sông, giống như là đang ngắm cảnh ở phía bên kia, nhưng mắt lại liên tục liếc nhìn tiểu giống cái.

Nàng đang một bên đùa giỡn cùng với Mộc Hương, bên tay tay lại chế da thú.

Bộ dáng thật sinh động làm người ta càng xem càng thích.

Da thú ở trong nước trở nên rất nặng, sức lực Lâm Hoãn Hoãn rất yếu, tốn rất nhiều công sức để kéo những tấm da thú để lên trên bờ.

Tay nàng bỗng nhiên trở nên nhẹ.

Thì ra là Sương Vân đã ôm hết đống da thú trong tay nàng đi.

Lâm Hoãn Hoãn muốn tỏ vẻ cảm kích, liền thấy khuôn mặt hắn kiêu ngạo mà trào phúng.

"Ít vậy mà cũng ôm không được, đúng là các giống cái rất vô dụng!"

Lâm Hoãn Hoãn: "......."

Nghe thấy những lời này thì cảm kích trong lòng đều biến mất.

Cái miệng của tên đáng ghét này, không bao giờ nói ra được lời hay ho!"

Sương Vân ôm da thú đi nhanh về phía trước, Lâm Hoãn Hoãn vội vàng chạy theo sau: "Ngươi đi nhanh như vậy để làm gì? Từ từ đợi ta với!"

"Ta đi rất nhanh sao? Rõ ràng chính là chân của ngươi quá ngắn!"

"Ta không đồng ý, đây chính là ngươi công kích ta!"

"Không đồng ý cũng không thay đổi được!"

.......

Mộc Hương ôm da thú của mình, ở xa xa đi phía sau họ.

Nàng đi càng gần thấy hai bóng dáng một cao một thấp, nhìn bọn họ ấu trĩ đang đấu võ mồm với nhau, không nhịn được mà nở nụ cười.

Tên giống đực này khẳng định có ý tứ với tiểu giống cái kia.

Lâm Hoãn Hoãn đem phơi da thú ở trên đỉnh núi, chờ đến lúc mặt trời bắt đầu lặn xuống, nàng bắt đầu thu hồi da thú lại.

Nàng chuẩn bị làm cơm tối, bỗng nhiên nhớ tới hôm qua đem cho Sương Vân một bát canh thịt.

Tên kia uống canh thịt xong rồi, nhưng chưa trả bát cho nàng!

Nàng tìm Sương Vân ở bên cạnh, vươn tay lên hỏi: "Ngươi đưa bát trả lại cho ta!"

Sương Vân né tránh ánh mắt của nàng: "Cái bát gì?"

"Chính là cái bát gỗ đựng canh thịt, Bạch Đế hôm qua đã đưa cho ngươi, ngươi đừng giả ngu, nhanh trả bát lại cho ta."

Lâm Hoãn Hoãn trừng mắt nhìn hắn, nghĩ rằng tên gia hoả này quá xấu tính rồi, uống xong còn định lấy đi bát, một chút tiện nghi cũng không buôn tha!"

Sương Vân biết không tránh khỏi được, chỉ có thể đi lấy cái bát gỗ đã được rửa sạch sẽ ra.

Đây chính đồ vật duy nhất mà tiểu giống cái cho hắn.

Hắn quả thật không nỡ bỏ.

Lâm Hoãn Hoãn trực tiếp đoạt lấy bát gỗ, nhanh chóng xoay người chạy đi.

Lúc trời chạng vạng tối, Bạch Đế mang con mồi trở về.

Hắn cầm một túi da thú đựng tiểu tâm để trên bàn: "Đây chính là thực vật mà nàng muốn, ta đều mang về cho nàng."

Lâm Hoãn Hoãn vui mừng chạy tới mở túi ra, lấy những thực vật ra phân biệt từng cái một.

Không sai, đúng là những loại thực vật nàng cần!

Lâm Hoãn Hoãn rất cao hứng, trong đó có một loại quả trái cây màu trắng tên là lộc, nước của nó mặn, có thể dùng để thay thế muối.

Một hên khác có một lá cây màu đỏ, được gọi là hồng điệp, nó sẽ mang một mùi hương cay nồng.

Cuối cùng chính là những quả ngọt mà Lâm Hoãn Hoãn đã từng ăn, hương vị của nó rất ngọt, có thể dùng để thay thế đường.

Có những loại gia vị đó, nàng cao hứng xào hai món ăn, hầm một nồi canh thịt to.