Chương 13: Nàng thích hắn?

Lâm Hoãn Hoãn vốn tưởng cùng Bạch Đế phân chia phòng để ngủ, nhưng là bị Bạch Đế ôn nhu cự tuyệt.

“Tuy rằng nhà của chúng ta che đậy bằng cửa gỗ, nhưng có thể dùng chút sức đẩy từ bên ngoài ra, nếu có người đi vào có ý đồ muốn gây rối, mà ta lại không ở bên cạnh nàng bảo vệ, nên nàng sẽ rất nguy hiểm.”

Lâm Hoãn Hoãn có ý muốn biện giải: “Nơi này là bộ lạc lang tộc, chắc hẳn là sẽ không xuất hiện các tình đáng sợ vậy đâu……”

“Đúng là lang tộc, nhưng cũng không thể cho rằng mỗi thú nhân đều là người tốt, bên trong bọn họ cũng sẽ có một ít trong người có ý xấu. Hôm nay nàng súyt nữa bị con nhện hoa đỏ lớn ăn thịt, ta bây giờ chỉ cần nhớ lại tình cảnh lúc đấy, trong lòng trở nên rất sợ hãi, ta cần ở gần bảo vệ nàng ta mới yên tâm.”

Nhìn Bạch Đế quan tâm mình như vậy, Lâm Hoãn Hoãn trong tâm rất cảm động.

Nàng cuối cùng cũng đồng ý Bạch Đế ngủ cùng trên một chiếc giường.

……

Lâm Hoãn Hoãn ngủ đến lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm giác được có đồ vật cứng lạnh đang chống ở sau eo nàng.

Nàng nhịn không được muốn vặn vẹo thân thể, muốn né tránh đồ vật kia.

Thân thể trong lúc vô ý cùng đồ vật kia đã xảy ra cọ xát, làm nó lập tức trở nên to hơn một chít, đồng thời trở nên nóng bỏng vô cùng.

Lâm Hoãn Hoãn lập tức bị đánh thức.

Ở đây không có đèn dầu, bóng đêm tĩnh lặng, không thể thấy rõ gì cả.

Nàng tiện tay bắt lấy đồ vật đồ vật kỳ quái kia, độ ấm nóng rực có chút ướt làm nàng có chút nghi hoặc .

Bạch Đế ở phía sau than nhẹ: “Hừ ——”

Âm thanh áp lực này là ý gì, vừa thống khổ lại vừa sung sướиɠ.

Trong đầu Lâm Hoãn Hoãn bỗng nhiên giống bị điện giật, bỗng nhiên là biết chuyện gì đã xảy ra!

Nàng như vừa bị sét đánh, vội vàng buông tay ra: “Xin, xin lỗi! Ta không biết đó là huynh…… huynh……”

Những chữ sau nàng bói không nên lời.

Bạch Đế ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai nàng: “Không sao, ta thích cảm giác bị ngươi nắm, rất thoải mái.”

Lâm Hoãn Hoãn sắc mặt đã đỏ rực.

Nàng run run rẩy mà nói: “Ta, ta đi qua phòng bên cạnh ngủ ……”

“Phòng bên cạnh? Nàng là muốn đi tìm Sương Vân cùng nhau ngủ? Nàng thích hắn?”

Bạch Đế dán lên lỗ tai này, hơi thở ấm áp phun ra ở sát bên tai, khiến tai nàng đỏ ửng lên.

Bóng đêm đen như mực, hắn có rõ thể ràng nhìn tiểu giống cái đang nằm ở trong ngực rất quyến rũ và ngon miệng , ở trong lòng bị những áp lực du͙© vọиɠ muốn nhảy ra, đè ép hắn không còn một chút lý trí nào.

Lâm Hoãn Hoãn không thấy rõ sắc mặt hắn, đêm tối này không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cho nên nàng không thể biết Bạch Đế đã lột đi vẻ mặt ôn như vứt đi phía sau, trở nên rất điên cuồng và đáng sợ.

Bản năng nàng chỉ cảm giác được sự nguy hiểm .

“Ta không có, ta không có thích hắn, ta chỉ là muốn đi qua phòng khác ngủ.”

Tay Bạch Đế vuốt vẻ dọc trừ trên xuống dưới trên eo nhỏ của Hoãn Hoãn, bàn tay khô ráo và ấm áp như một ngọt lửa, lưu lại trên người nàng nhiều dấu vết nóng rực.

"Nàng lừa ta, nhìn nàng cả vẻ rất thích hắn,nói cách khác ,vì cái gì nàng sẽ liều mạng cứu sống hắn?"

"Ta thật sự không có thích hắn, huynh đừng như vậy, ta rất sợ...."

"Đừng như vậy cái gì?" Ngón tay Bạch Đế nhẹ nhàng mà xoa bóp, "Là như thế này? Hay là cái khác? Hửm?"

Ánh mắt hơi mở lên, lộ ra vài tia tà khí.

Lâm Hoãn Hoãn bị hắn tra tấn đến mức vừa xấu hổ vừa sợ, không biết sao thân thể lại càng ngày càng mềm.

Bạch Đế nhẹ nhàng cắn ở sau cổ nàng.

Nơi đó là nơi yếu ớt nhất của động vật, hắn ôn nhu liếʍ trên làn da của nàng, âm thanh khàn khàn rất mê người: "Nàng rất ngọt."

Lâm Hoãn Hoãn xấu hổ mà nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thú nhân giống đực phía sau.

Nàng rất muốn cự tuyệt, những lại khát vọng được nhiều hơn.

Đêm nay, Lâm Hoãn Hoãn vừa vui sướиɠ vừa thống khổ.

Mà điều nàng không biết chính là, tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng kêu của nàng, đều bị Sương Vân ở nghe rõ rành mạch.

Sương Vân ngồi dưới đất, dựa lưng vào vách đá,

Ở bên kia vách đánh chính là Lâm Hoãn Hoãn và Bạch Đế.

Thú nhân trời sinh thính lực rất nhạy bén để Sương Vân nghe được động tĩnh của bên kia, bảo gồm tiếng Lâm Hoãn Hoãn nói nàng không thích hắn, bao gồm tiếng nàng xin Bạch Đế nhẹ nhàng, còn bao gồm tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển mê người.

Sương Vân khi nghe Lâm Hoãn Hoãn nói nàng không thích hắn, hắn rất tức giận, cũng rất buồn.

Lúc sau nghe tiếng nàng rêи ɾỉ, làm hắn quên đi mất tức giận lúc nãy, trở nên thấy mất mát.

Hắn bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, mất mát cực lớn vây xung quanh hắn.

Tôi qua một lúc lâu sau hắn mở to mắt, bên trong ngươi xanh lục, hiện lên ánh mắt ảm đạm.

Giống một chú chó săn bị chủ nhân vứt bỏ, phát ra tiếng kêu hèn mọn.

"Hoãn Hoãn...."

......

Ngày hôm sau Lâm Hoãn Hoãn dậy rất trễ.

Trên người nàng đã được lau chùi sạch sẽ, da thú dưới cơ thể cũng đã được đổi thành tấm da thú sạch sẽ khác.

Tất cả được rửa rất sạch, tưởng chừng như thân mật tối hôm qua chỉ là giấc mơ.

Tuy rằng nàng và Bạch Đế không làm đến bước cuối cùng, nhưng trên cơ thể nàng cũng đã bị hắn sờ hết, nghĩ lại làm cơ thể nàng đỏ lên tìm đập mạnh.

Lâm Hoãn Hoãn sờ lên mặt mình cản thấy rất nóng, ngây ngốc một lúc, sau đó xuống giường mặc quần áo.

Bạch Đế hầm nóng lại canh thịt còn dư của hôm qua, bưng đến trước mặt Lâm Hoãn Hoãn.

Lâm Hoãn Hoãn thấy hắn đang đến gần, liền nhớ lại những gì xảy ra hôm qua.

Nàng nhịn không được mà mặt đỏ lên, cúi mặt uống canh, mượn cơ hội này né tránh ánh mắt của hắn.

Bạch Đế ôn nhu mà nhìn nàng ăn: "Ta muốn đi ra ngoài săn thú, nàng cần cái gì, nói cho ta biết ta mang về cho nàng."

Vừa nghe được hắn muốn đi khỏi nhà, Lâm Hoãn Hoãn liền hết ngượng ngùng, lập tức thả chén gỗ xuống, ánh mắt trông đợi mà nhìn hắn.

"Huynh không thể mang ta đi săn thú cùng huynh sao?"

"Săn thú rất nguy hiểm, ta không thể có thời gian bảo vệ nàng, nên nàng vẫn ở lại đây để cho an toàn. Ta sẽ nhờ Mộc Hương tới chơi với nàng, nàng ta là giống cái lang tộc, tuổi tác so với nàng không lớn mấy, hai người các nàng có thể giúp đỡ nhau."

Lần trước ở trong rừng gặp nguy hiểm, đã cho hắn một bài học, nếu không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không để Lâm Hoãn Hoãn đi vào trong rừng rậm.

Lâm Hoãn Hoãn biết bản thân mình rất yếu, nếu đi theo sẽ không giúp đỡ được gì cả, đôi khi sẽ kéo chân làm chậm thời gian.

Nàng mất mát mà rũ đầu xuống, rầu rĩ đồng ý: "Được."

Bạch Đế nhẹ nhàng sờ đầu của nàng: "Đừng buồn, ta rất nhanh sẽ quay về, lúc đó sẽ mang quả hương giòn và quả ngọt cho nàng ăn."

"Ta không cần những trái cây đó, ta muốn huynh đem về cho ta một ít đồ, nếu huynh thấy được chúng nó, thì nhân tiện giúp ta mang về." Nàng lấy sách da dê ra, đưa cho Bạch Đế xem những thực vật có thể làm gia vị.

Bạch Đế nhìn những loại thực vật kia nhớ chặt chẽ trong đầu.

Hắn để chiếc dao để lại cho Lâm Hoãn Hoãn phòng thân, lại dặn dò nàng vài câu, sau đó lưu luyến mà rời đi.

Nếu không phải để trả qua mùa đông cần đồ ăn, thì hắn thật sự rất muốn để tiểu giống cái ở bên người canh giữ, vĩnh viễn không rời đi.

Bạch Đế đi được một lúc sau, Mộc Hương đã đến nơi.

Nàng quả thực là một giống cái trẻ tuổi, làn da có chút nâu, nhưng đôi mắt rất sáng ngời, lúc cười lên rất toả sáng.