Nhϊếp Thanh lại hừ một tiếng, sắc mặt càng khó coi, lẩm bẩm nói:
– Ngài cũng nói như vậy, có xem ta là bằng hữu không?
Tập Mai Hồng và Ỷ Mộng nhìn nhau cười một tiếng. Ỷ Mộng hỏi:
– Đại bổ đầu có từng gặp Độc Cô?
Vô Tình đáp:
– Không.
Ỷ Mộng lại hỏi:
– Có từng gặp Phạ Dạ?
Vô Tình trả lời:
– Không có.
Ỷ Mộng mỉm cười:
– Ngài nói về Độc Cô giống như hiểu rõ tường tận, Độc Cô nghe được nhất định sẽ xem là tương tri.
Vô Tình nói:
– Ta là người tra án, trước khi tới, luôn muốn hiểu rõ về những người có thể gặp phải. Huống hồ, năm đó Đông Nam Vương Chu Miễn ở Tiền Sơn nhìn trúng một gốc cây dương xanh ngàn năm còn nở hoa đỏ, lập tức dán niêm phong, xây tường đá, dựng tường vây quanh nơi ấy năm dặm, nói là cống phẩm ngày nào đó hoàng thượng sẽ đến tuần tra, không cho người lân cận phá hoại. Do đó nguồn nước của cả thôn xóm Tiền Sơn đều bị chặn đứng, thôn dân Tiền Sơn nếu không chết khát, cũng phải chết đói vì bị quan binh bắt phải “hầu hạ” gốc cây cổ thụ này. Độc Cô biết được, trong một đêm hủy hết toàn bộ tường vây, đá chặn, ôm cả gốc cây dương xanh hoa đỏ về phân đàn Hương Châu của Thái Bình môn, cắm xuống trước cửa lớn, tuyên bố: “Chu Miễn muốn gây phiền phức, vậy thì tới tìm ta”. Từ đó thôn dân Tiền Sơn lại có nước uống, cũng tránh khỏi lao dịch hà khắc. Ta luôn khen ngợi Độc Cô về chuyện này, mặc dù không quen biết hắn, nhưng rất bội phục hành động của hắn.
Chàng quay sang nói với Nhϊếp Thanh:
– Ta kính trọng hắn, nhưng không có nghĩa ta và ngươi không phải bằng hữu.
Trần Nhật Nguyệt nói:
– Đúng, nếu người khác nói: “sao bên cạnh công tử nhà ta lại có thêm một Nhϊếp Thanh quỷ?”
Bạch Khả Nhi lập tức nói tiếp:
– Công tử nhà ta sẽ đáp: “người mặt xanh này à, sắc mặt của hắn xanh xao là vì trúng ba chiêu ‘Núi xanh vẫn ở trong tay’ của Tra Khiếu Thiên…”
Vô Tình khẽ mỉm cười nói:
– Mà hắn trúng ba chưởng này, là vì bảo vệ hảo hữu chí giao Tôn Thanh Hà của hắn.
Nhϊếp Thanh nghe vậy, lại hừ một tiếng nặng nề.
Nhưng hừ thì hừ, sắc mặt đã không còn xanh như trước, ít nhất cũng không xanh xao nhợt nhạt như vậy nữa.
– Lại nói.
La Bạch Ái vẫn không quên chuyện lúc trước:
– Tại sao Phi Thiên Lão Thử lại lêи đỉиɦ Nghi Thần?
– Vì bằng hữu.
Ỷ Mộng trả lời lưu loát:
– Độc Cô đã lên, hắn không yên lòng, dĩ nhiên cũng đi lên xem thử.
– Vì lòng tham.
Tập Mai Hồng trả lời càng dứt khoát:
– Hắn nghe nói trên núi có yêu, nhưng trong động có bảo. Uy hϊếp của ma quỷ tuy lớn, nhưng vẫn không bằng tài bảo khiến người ta động tâm.
– Nhưng cũng có thể nói hắn là vì bằng hữu.
Ỷ Mộng nói:
– Tân nhiệm môn chủ Thái Bình môn là “Bình Thiên Hạ” Lương Cựu Mộng, muốn chọn trưởng lão thứ sáu ngoài “Ngũ Lộ Bình An”. Lương Song Lộc hi vọng có biểu hiện nổi bật, dĩ nhiên phải tìm cách khác. Nhưng Độc Cô cũng sợ hảo hữu của hắn mạo hiểm, không thể khoanh tay đứng nhìn.
Vô Tình nói:
– Ta từng nghe nói, Độc Cô Nhất Vị và Phi Thiên Lão Thử luôn là bạn tốt.
– Còn có một “Hưởng Vĩ Xà” Lưu Tình.
Tập Mai Hồng nói:
– Bọn họ là “rắn chuột một ổ” mà.
– Còn có một “Oa Biên Miễn” Hà Bán Hảo.
Vô Tình nói:
– Hắn còn có ngoại hiệu là “Nhất Tiếu Đại Hiệp”, là người của Hạ Tam Lạm. Có điều bọn họ lại kết thành “Tiểu Tứ Nghĩa”, liên minh với nhau, cùng tiến cùng lui.
Trần Nhật Nguyệt nói:
– Không phải Hạ Tam Lạm Hà gia luôn đối địch với Thái Bình môn Lương gia sao?
Vô Tình cười:
– Trên đời này ân ân oán oán, ly ly hợp hợp rất khó nói. Là địch hay bạn, ai đúng ai sai, không đến thời điểm cuối cùng thì khó mà luận định.
Tập Mai Hồng nói:
– Ta lại nghe đồn Thái Bình môn thiếu rất nhiều tiền của Hạ Tam Lạm. Lương gia thiếu nợ rất nhiều, không chỉ thiếu Hà gia, ngay cả Lão Tự Hiệu Ôn gia, Kim Tự Chiêu Bài Phương gia, Phi Phủ nhất tộc Dư gia, “Lưu động tĩnh chỉ nhất oa phong” Lưu gia… đều là chủ nợ. Bọn họ cho mượn bạc, chủ yếu là vì muốn lợi dụng thế lực của Thái Bình môn. Dù sao trong võ lâm, khinh công và võ công của Lương gia nhất tộc đều không thể xem thường.
Vô Tình đột nhiên nói:
– Tập gia trang cũng rất có tiền, chắc hẳn lệnh huynh cũng là chủ nợ của Thái Bình môn đúng không?
Tập Mai Hồng chớp chớp cặp mắt xinh đẹp:
– Chuyện này là đương nhiên. Vấn đề nằm ở chỗ này, Lương Song Lộc biết trong môn thiếu nợ rất nhiều, nếu hắn muốn thăng chức làm trưởng lão, vậy tốt nhất là giúp Thái Bình môn có một khoản thu nhập lớn… Như vậy, trước mắt Mãnh Quỷ miếu chính là một cơ hội, ai dám chắc trong đó ngoại trừ yêu quái, còn có cất giấu núi vàng mỏ bạc phong phú hay không.
Bạch Khả Nhi nói:
– Vậy thì tốt rồi.
Tập Mai Hồng ngạc nhiên hỏi:
– Tốt cái gì?
Cặp mắt Bạch Khả Nhi lanh lợi đảo một vòng, nói:
– Độc Cô vừa mất tích, vừa rồi các người cũng nói đến chuyện của Phi Thiên Lão Thử. Cô còn sống, Tôn lão bản cũng ở đây, nếu bốn người cùng đi, xem ra cả bốn người đều hoàn hảo không có chuyện gì.
Cặp mắt Tập Mai Hồng cũng linh hoạt đảo một vòng:
– Xem ra ngươi rất cẩn thận.
Cặp mắt linh hoạt của nàng đen trắng rõ ràng, có một loại mộc mạc ngây thơ hồn nhiên, không kém chút nào so với ánh mắt hồn nhiên ngây thơ của thiếu niên.
Bạch Khả Nhi cười nói:
– Ta vẫn biết tính đầu người.
Tập Mai Hồng cười hỏi:
– Ngươi còn biết tính gì nữa?
Bạch Khả Nhi nói:
– Ta còn biết tính cô không thành thật.
Tập Mai Hồng chỉ vào chóp mũi nhỏ nhắn của mình, không thể tin cười một tiếng:
– Ta? Không thành thật?
Bạch Khả Nhi nói:
– Đúng vậy. Chúng ta nghe thấy tiếng kêu mới xông vào nhà trọ. Nếu cô cùng một nhóm với người trong nhà trọ, vì sao lại bỏ gần tìm xa, từ chỗ cửa sau lướt trở lại mới xuất thủ một đao?
Tập Mai Hồng vừa vui vẻ vừa cười gằn:
– Ta biết có một đám người đã lên núi, cũng biết Ngô Thiết Dực không dễ đối phó, làm sao có thể ngoan ngoãn đưa đến cửa? Vì đề phòng hắn phái người tập kích sau lưng, cho nên mới ở phía sau lược trận. Nhưng vừa nghe tiếng phá cửa, ta lập tức xông vào nhà trọ, mặc kệ đó là người hay quỷ đều phải ngăn chặn.
Vô Tình nói:
– Không phải ngăn chặn, mà là một đao trước mặt.
– Ta không thành thật ở đâu?
Tập Mai Hồng lại trừng cặp mắt hạnh, chống nạnh chỉ tay, dẩu đôi môi đỏ:
– Ngươi mới không thành thật đấy, lại đυ.ng đầu vào ta…
Nói xong mặt hơi đỏ lên.
– Công tử nhà ta lại không thành thật ở đâu?
Bạch Khả Nhi mồm miệng lanh lợi:
– Nếu không phải ngài kịp thời đυ.ng đầu vào cô, cô có tránh được ám khí của ngài không?
– Chao ôi!
Tập Mai Hồng tức giận:
– Ám khí kia thì tính là gì! Bản tiểu thư không để vào mắt, nếu không phải hắn có điểm bất tiện…
Ỷ Mộng sợ hai người bọn họ cãi nhau, vội giảng hòa:
– Không phải đang nói đến lần thứ hai lêи đỉиɦ Nghi Thần, vào Mãnh Quỷ miếu sao?
Trần Nhật Nguyệt nhân cơ hội hỏi:
– Đúng, sau đó thế nào? Đi đường có bình an không?
Tập Mai Hồng nói đến vẫn tràn đầy hứng thú:
– Lần này chúng ta đã có chuẩn bị.
– Chiến đấu với địch, có thể chuẩn bị.
Trần Nhật Nguyệt gạt gạt mái tóc rũ xuống:
– Chiến đấu với quỷ, lại chuẩn bị thế nào?
Tập Mai Hồng ra vẻ thần bí nói:
– Ta đã nghiên cứu đủ loại truyền thuyết về đỉnh Nghi Thần, cũng nghe kỹ cố sự lần trước bọn họ vào Mãnh Quỷ miếu, tập hợp các loại tin đồn, tư liệu tiến hành phân tích, phán đoán, chỉnh lý, cuối cùng đưa ra vài phương pháp ứng phó.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy thú vị.
– Phương pháp ứng phó gì?
– Đầu tiên.
Tập Mai Hồng đắc ý nói:
– Chúng ta không đi lên vào ban ngày.
– Cái gì!
Hà Phạm kêu lên, gần như kinh hô:
– Các người ban đêm vào Mãnh Quỷ miếu?
– Ban đêm và ban ngày có gì khác nhau?
Tập Mai Hồng hỏi ngược lại. Lúc nàng hỏi vặn, không biết là vì ánh mắt rất sắc, hay là vì bờ môi rất mỏng, hay là vì làn da rất trắng, tóm lại gây cho người ta một loại áp bức, giống như không gϊếŧ chết đối phương thì chính mình sẽ khóc lên.
– Là người thì đều hiểu được…
Hà Phạm đành phải kháng cự:
– Ban đêm là lúc quỷ quấy phá hung dữ nhất.
– Đây chính là mấu chốt.
Lời nói của Hà Phạm giống như đã khơi mào sự ưu việt khi tranh luận của Tập Mai Hồng, nàng nói năng hùng hồn:
– Thứ nhất, thế gian rốt cuộc có quỷ hay không? Thứ hai, nếu như có, trên đỉnh Nghi Thần rốt cuộc có phải là quỷ hay không? Thứ ba, nếu như có, hơn nữa còn là quỷ, như vậy lần trước Mộng tỷ và Ngũ Liệt Thần Quân lên núi vào ban ngày vẫn gặp phải quỷ, rốt cuộc ban ngày có phải là điêm yếu của quỷ hay không? Thứ tư, nếu như không có quỷ, hoặc trên đỉnh núi không phải quỷ, như vậy chúng ta đi lên vào ban ngày hay ban đêm có gì khác biệt?
Nàng nói rõ ràng mạch lạc. Hà Phạm đầu óc khá chậm, không cãi lại nàng, nhất thời nghẹn họng.