Chương 16: Bạch Biên Bức

– Trở lêи đỉиɦ Nghi Thần, thực ra cũng không có gì lạ.

Vô Tình nói:

– Nơi ấy vẫn luôn là một câu đố.

Đích xác, không chỉ đỉnh Nghi Thần là một câu đố, Mãnh Quỷ miếu cũng là một câu đố, thảm án Mãnh Quỷ động càng là một câu đố lớn, ngay cả quỷ môn quan cũng là phân đoạn của một chuỗi câu đố, mà bản thân nhà trọ Ỷ Mộng cũng là một bí ẩn.

Bí ẩn đang ở phụ cận. Một khi đã quen thuộc hoàn cảnh, đã có lòng tin và năng lực khống chế ứng biến, sẽ không đi tìm đáp án sao? Con người đều có lòng hiếu kỳ.

Mọi người đều hiểu ý của Vô Tình.

Thực ra chuyến này bọn họ lêи đỉиɦ Nghi Thần, đi vào nhà trọ Ỷ Mộng, cũng bị một chuỗi câu đố làm mê hoặc. Bọn họ tuy vừa kinh hãi, vừa ngạc nhiên, vừa hoảng sợ, nhưng vẫn nấn ná không đi, chính là vì muốn phá giải những bí ẩn chồng chất này.

– Sau khi chúng ta ổn định mọi việc, năm ngoái vào đêm trước viên hầu nguyệt, lại đi lên đó một lần.

Ỷ Mộng nói:

– Ta từng nghe Ngũ Liệt Thần Quân và Độc Cô Nhất Vị nói, hàng năm lúc viên hầu nguyệt toàn thịnh, trong Mãnh Quỷ động sẽ có biến đổi. Trong Mãnh Quỷ miếu quỷ khóc không ngừng, mà cây cột “hoa tường vi sa mạc” – một tên gọi khác của cánh hoa sắt màu lam – trong động kia sẽ mềm đi, biến thành một đóa hoa lớn, phát ra màu sắc kỳ dị. Ta rất muốn đi lên xem thử, cho nên thừa lúc ban đêm tìm đến.

– Thừa lúc ban đêm?

Mọi người đều không nhịn được khẽ hô.

Ban ngày còn nguy hiểm như vậy, huống hồ là đêm tối!

– Không có cách nào.

Ỷ Mộng nói:

– Muốn xem Tiền Đường thủy triều, chó nuốt mặt trời, sao Sách chạm Đế, bóng phật Kim Đỉnh, đều phải có thời cơ đặc biệt; muốn xem hoa lạ nở rộ, thủy tiên nở hoa, cũng phải chọn thời điểm thích hợp, huống hồ là ma sơn, yêu động còn có quái miếu này.

– Lần này.

La Bạch Ái líu lưỡi hỏi:

– Lại là ba người các ngươi?

– Không.

Trương Thiết Thiết kêu lên:

– Ta không muốn đi!

– Hà!

Tập Mai Hồng lè lè lưỡi, làm mặt quỷ tinh nghịch như mèo:

– Lần này là bản tiểu thư cùng Mộng tỷ đi lên.

– Cái…

Mọi người còn chưa kịp thốt ra chữ “gì”, Tập Mai Hồng đã lưu loát nói tiếp.

– Ta vốn đã nghe về truyền kỳ trên đỉnh Nghi Thần.

Nàng ngẩng đầu lên, mắt sáng lộ ra một loại mẫn cảm rực rỡ, giống như đối với thứ gì cũng hứng thú dạt dào, hết sức phấn khởi mà lại hoài nghi phòng vệ:

– Có lúc đến nhà trọ thăm Mộng tỷ, nghe mọi người kể lại những chuyện đã trải qua, liền nhất quyết xin Mộng tỷ cùng ta lêи đỉиɦ Nghi Thần một lần, đến quỷ môn quan một lần, qua cầu độc mộc một lần, vào Mãnh Quỷ miếu một lần, thăm dò kết quả.

La Bạch Ái líu lưỡi:

– Chỉ hai người… các cô?

– Không.

– Ngũ Liệt Thần Quân cũng đi?

– Lần này là Độc Cô Nhất Vị.

Ỷ Mộng giải thích một câu:

– Năm ngoái vẫn là Độc Cô Phạ Dạ trông coi. Lại nói Ngũ Liệt Thần Quân đã hai lần vào Mãnh Quỷ động, hắn thề thần thốt quỷ, năm lần bảy lượt nói rõ sẽ không vào địa ngục lần nữa.

– Chỉ ba người các ngươi?

– Còn một người nữa.

– Ai?

– Lương Song Lộc.

– Phi Thiên Lão Thử?

Ỷ Mộng gật đầu.

Có ai không biết “Phi Thiên Lão Thử” Lương Song Lộc? Người này khinh công đã cao đến tuyệt đỉnh. Nghe nói có một lần võ lâm tỷ thí khinh công, hắn từng trộm một viên dạ minh châu trên đầu người năm đó là Đoan Vương sau này là hoàng đế lão tử, mà Triệu Cát lại hoàn toàn không biết. Có điều khinh công của hắn lại thua “Lưu Ảnh Tĩnh Kiếm” Liễu Thanh Tử, bởi vì giữa đường đối phương đã đổi dạ minh châu trên tay hắn thành một quả trứng gà, mà hắn lại chẳng hề phát hiện.

Ai cũng biết “Phi Thiên Lão Thử” Lương Song Lộc là đồng đảng của “Nhất Vị Bá Hãn” Độc Cô Nhất Vị.

Một ngoại hiệu khác của Độc Cô Nhất Vị là “Bạch Biên Bức” (con dơi trắng).

Con dơi và con chuột chẳng phải vốn là đồng loại? Giống như con chuột và con rắn có thể ở cùng một ổ.

– Đúng, chỉ bốn người chúng ta.

Tập Mai Hồng có vẻ dương dương đắc ý, khiến người khác cho rằng chuyến này bọn họ nhất định thành công thuận lợi, nàng lại còn điểm tên một lần.

– Ta…

Nàng đương nhiên “xếp đầu”:

– Mộng tỷ, Độc Cô lão quái, còn có Phi Thiên Lão Thử.

– Độc Cô cũng từng chịu khổ trong Mãnh Quỷ động, vốn không muốn đi, cũng khuyên ta không nên mạo hiểm nữa.

Ỷ Mộng giải thích:

– Có điều hắn thấy ta khăng khăng muốn đi, lại nghe ta nói Ngũ Liệt Thần Quân từng đi theo một chuyến, liền quyết định vì nghĩa không chùn bước đi chuyến này.

Bên quai hàm nàng lại hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn thấu thế tình, mê người và mệt mỏi yếu ớt:

– Nói đến, đúng là làm khó hắn rồi.

Ngôn Ninh Ninh không nhịn được lên tiếng:

– Dù sao tiểu thư nhờ hắn làm gì, mặc dù có thể hắn không muốn làm, nhưng chưa bao giờ từ chối.

Lý Thanh Thanh cũng nhỏ giọng bổ sung một câu:

– Ngay cả Ngũ Liệt Thần Quân cũng như vậy… không nam nhân nào có thể cự tuyệt yêu cầu của tiểu thư chúng ta.

– Đúng đúng đúng.

La Bạch Ái nghe vậy cũng rất đồng cảm:

– Tôn lão bản bảo ta làm gì, ta nhất định cũng sẽ không chối từ, bảo gì làm nấy.

– Bốn người chúng ta cùng lêи đỉиɦ Nghi Thần.

Nụ cười thản nhiên kia của Ỷ Mộng dường như có vẻ đắc ý, lại giống như bắc đắc dĩ, có lúc bất đắc dĩ nhiều hơn đắc ý, có lúc đắc ý lại lớn hơn bất đắc dĩ:

– Nhưng mục đích của bốn người đều không giống nhau.

– Ta là vì hiếu kỳ.

Tập Mai Hồng chớp cặp mắt to đen trắng rõ ràng, nói rõ ràng đen trắng:

– Mộng tỷ là vì muốn xác minh trên đời này rốt cuộc có quỷ hay không… hơn nữa cũng muốn tìm lại Trình Kiếm Bình.

– Độc Cô không lay chuyển được ta, lại sợ ta mạo hiểm, đành phải theo ta đi lên.

Ỷ Mộng nói:

– Huống hồ hắn cũng muốn tìm lại thứ đã mất.

– Thứ đã mất?

Vô Tình nhíu mày hỏi:

– Chó của hắn?

Ỷ Mộng liếc Vô Tình một cái, có vẻ bất ngờ vì chàng lại nhớ được rõ ràng như vậy:

– Có lẽ thứ hắn mất đi không chỉ như vậy.

Vô Tình nói:

– Theo ta nghe nói, Độc Cô Phạ Dạ là một hảo hán rất can đảm hào hùng.

Trong mắt Ỷ Mộng dường như có vẻ say sưa:

– Hắn đã từng dùng bốn buổi tối, mỗi tối đánh hạ một phân đà của Tứ Phân Bán đàn, đánh đến thương tích đầy mình. Nhưng vì không đánh thì không quen, cùng với một vị Thần Quân trong Tứ Phân Bán đàn đánh đến hai bên tâm đầu, tương giao ý hợp. Bởi vì giao tình này, hắn đã tặng cho vị Thần Quân kia toàn bộ địa bàn gian nan khốn khổ, mạo hiểm liều mạng đánh hạ được, không tiếc rẻ chút nào.

Vô Tình nói:

– Vị Thần Quân mà cô nói, có phải là “Ngũ Liệt Thần Quân” Trần Mịch Hoan không?

Ỷ Mộng gật đầu.

La Bạch Ái cất tiếng:

– Vậy tại sao hiện giờ hắn và Độc Cô…

Vô Tình cắt lời hắn:

– Một người hào hùng anh dũng như vậy, từng rút lui khỏi Mãnh Quỷ động. Thứ hắn muốn tìm lại, có lẽ không chỉ là chó yêu A Trung, đương nhiên còn có dũng khí của hắn.

Trên má ngọc của Ỷ Mộng lại hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt. Trong sắc sớm, giống như say sưa, có lẽ đã mệt, hoặc là buồn ngủ, còn chưa nghỉ ngơi, thuận tay một bút vẽ nên nửa nụ cười như ẩn như hiện, như có như không, càng khiến người ta say hơn so với lúm đồng tiền, càng khiến người ta mê hơn so với không cười.

– Con dơi già kia xung phong đi chịu chết, cũng đương nhiên thôi.

Nhϊếp Thanh khẽ hừ một tiếng, nói:

– Phi Thiên Lão Thử thì sao? Hắn là kẻ nhát gan sợ phiền phức.

– Đi lên chưa chắc đã chịu chết.

Tập Mai Hồng lập tức đáp trả:

– Thực ra Bạch Biên Bức từng ba lần vào Mãnh Quỷ động, đều không công trở về, nhưng càng trở ngại thì càng hăng hái. Dũng khí như vậy, không phải kẻ vừa ra trận, vừa lên núi đã nằm xuống có thể so sánh được.

Nhϊếp Thanh vừa nghe, sắc mặt lại càng xanh.

– Tuổi tác của Bạch Biên Bức cũng không lớn.

Vô Tình đột nhiên tiếp lời:

– Hắn chỉ là hình dáng bên ngoài hơi già nua, nghe nói là do bị thương tình cảm sau đó luyện công tẩu hỏa nhập ma… Hắn tuy là trưởng lão Thái Bình môn cao quý, thật ra là thành viên trẻ tuổi nhất trong năm đại trưởng lão, hơn nữa còn rất trọng tình cảm. Đừng thấy hắn bề ngoài hào sảng, hắn lại là một hảo hán tử cảm giác tinh tế, vô cùng trìu mến.