Chương 6: Cảnh Thịnh đem cậu lén giấu đi!



Chỉ có Diệp Cảnh Thịnh, trực tiếp xông vào văn phòng hiệu trưởng, cũng không biết anh dùng thủ đoạn gì, sự việc đã được giải quyết trong một thời gian ngắn, cô gái kia cũng chủ động xin lỗi, sau đó bị đuổi học vĩnh viễn biến mất khỏi trường học.

Mãi đến một tuần sau, có người nghe nói một nhân vật lớn được cho là người tới từ thành phố F đã tiếp quản trường học, mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra lúc ấy Diệp Cảnh Thịnh đã nhờ cha Diệp ở quốc nội xa xôi mua lại ngôi trường trung học này.

Mặc dù anh không tìm được bằng chứng nào để có thể chứng minh Hạ Lưu Ly cô trong sạch nhưng anh vẫn sẵn sàng không tiếc bằng mọi giá bảo vệ chu toàn cho cô!

Một người đàn ông si tình như vậy, có lý do gì Hạ Lưu Ly lại không hài lòng?

"Nguyệt Nguyệt, cậu có thể đừng dùng thêm một số từ ngữ internet được không? Tớ có chứng khuyết thiếu từ ngữ, nghe không hiểu."

Hạ Lưu Ly hơi khẽ nhíu. Rõ ràng, đoạn phát biểu thao thao bất tuyệt vừa rồi và những suy luận cảm tính sau đó của Cố Hàn Nguyệt đều bị cô tự động lọc ra.

Lúc này, người phục vụ đã mang cà phê tới, Cố Hàn Nguyệt chỉ cảm thấy tức giận đến mức tim đau nhói, sau đó cũng không rảnh quan tâm đến chuyện khác, đưa cà phê lên miệng.

“A, bỏng chết rồi!”

Mặc dù ngay từ đầu cô đã vội đặt ly cà phê xuống bàn, nhưng cái miệng đáng thương vẫn không không thể may mắn thoát nạn.

Hạ Lưu Ly điềm tĩnh lấy khăn giấy ra, tao nhã đưa tới trước mặt cô, vô cùng đồng cảm mà nhìn cô một cái.

“Cảm ơn nhé.” Cố Hàn Nguyệt vô tâm vô phế mà thuận tay nhận lấy, xấu hổ lau khóe miệng, lúc này cô mới chú ý tới ánh mắt của người phụ nữ nào đó đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

"Ly Ly? Cậu có thể đừng nhìn tớ với ánh mắt thiểu năng như vậy không?"

Cố Hàn Nguyệt đột nhiên tiến sát lại gần, khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được đột nhiên phóng đại trước mặt của cô, đôi mắt mê người không biết từ khi nào đã rưng rưng nước mắt.

Hừ... diễn xuất tốt như vậy, nếu chỉ viết tiểu thuyết thì thật sự đáng tiếc.

"Nguyệt Nguyệt, không bằng tớ đem cậu đóng gói trở thành minh tinh nhé? Một nữ nhà văn xinh đẹp, rất đáng chú ý!"

Hạ Lưu Ly đột nhiên cảm thấy ý tưởng này không tồi, so với một đống kế hoạch trong văn phòng còn tốt hơn gấp nhiều lần.

“Ngượng ngùng, người ta đã ký hợp đồng với công ty của Thịnh ca rồi ~”.

“Hả, chuyện khi nào vậy? Sao tớ không biết?”.

Hạ Lưu Ly sửng sốt. Tại sao tập đoàn tài chính của nhà họ Diệp bây giờ lại bắt đầu bước chân vào giới giải trí?

"Hai tháng trước, nhưng mà, tớ thuộc kiểu người thích tự do. Muốn đi trên thảm đỏ một chút vậy thì đi cửa sau, không muốn đi thì sẽ ngốc ở nhà gõ chữ. Hiện tại, tớ đang trong tình trạng suy sụp tinh thần, không muốn tham gia vào giới giải trí”.

Cố Hàn Nguyệt chậm rãi nhấp một ngụm cà phê. kỳ thật, cô còn muốn nói một chút về sự tình của hoa đán nổi tiếng Phồn Trần kia, bất quá nghĩ tới tờ tạp chí sáng nay, cô vẫn là thức thời mà im miệng.

“Cảnh Thịnh đem cậu lén giấu đi?” Đôi mắt trong veo của Hạ Lưu Ly rơi trên trên khuôn mặt tinh xảo của cô ấy, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Ngoại hình của Nguyệt Nguyệt đúng là có tư chất của một ngôi sao, nhưng làng giải trí đen tối như vậy, không có lý do gì để cô ấy ký hợp đồng với Diệp thị.

"Phụt ...”

Một ngụm cà phê nhỏ không báo trước phụt ra ngoài, may mắn là phun lên trên bàn.

"Tớ dựa vào, lão tử không phải chỉ muốn uống một tách cà phê thôi sao, đến nỗi lăn lộn tớ như vậy a? Thịnh ca là người nào chứ, sao có thể kim ốc tàng kiếu tớ được? Hơn nữa Tô Xán của tớ cũng không phải ăn chay!".

Thật sự bội phục lối suy nghĩ của cô nàng này, Thịnh ca là chồng của cậu ta, phải không? Sao cậu ta có thể bình tĩnh mà nói với người phụ nữ khác như vậy, cô được chồng tôi lén giấu đúng không?

Thật sự là điên rồi, một lần gặp gỡ Hạ Lưu Ly, lầm lỡ cả đời a!

“Ồ” Hạ Lưu Ly cúi đầu, mái tóc ngắn trên trán che đi đôi mắt hổ phách bí ẩn, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại có chút lạnh lùng, khiến cho người khác không nhìn rõ nội tâm của cô.