Chương 7: Giới nghệ sĩ thiên vương thiên hậu

Tô Xán bạn trai hiện tại của Cố Hàn Nguyệt cũng là công tử nhà giàu số một số hai Dạ thành, tuy rằng so với Diệp Cảnh Thịnh thì không nổi tiếng bằng, nhưng cũng là rồng giữa loài người.

Chỉ là……

Tô đại thiếu gia này tính tình cũng không được tốt lắm!

Hạ Lưu Ly vẫn luôn rất buồn bực, một yêu nghiệt tính tình nóng nảy giống như Nguyệt Nguyệt như thế nào liền khuất phục trước Tô đại thiếu tính tình cũng táo bạo không kém đây? Không phải nói cùng ~ tính sẽ đẩy nhau sao?

Trong khi Hạ Lưu Ly còn ở phát ngốc, Cố Hàn Nguyệt lại đang cau mày suy nghĩ về tình tiết tiểu thuyết, quán cà phê an tĩnh tức khắc ầm ĩ lên.

Cùng với vô số đèn flash chụp ảnh, một thiếu niên vô cùng đẹp trai như chúng tinh phủng nguyệt vui vẻ đi tới.

Hắn mặc một cái áo gió đơn giản nhất, đi một đôi giày da đen không nhiễm bụi trần, theo mỗi bước chân đến gần, nhiệt độ trong không khí lại tăng thêm vài phần.

Quán cà phê phần lớn là các cô gái lúc này hai mắt đều đã tỏa ra ngôi sao, theo phản ứng đều vội móc ra đồ trang điểm mang theo bên người bắt đầu dặm lại lớp trang điểm.

Ellen, trong giới nghệ sĩ là thiên vương, mang trong mình dòng máu quý tộc Ý thuần khiết, với mái tóc nâu, đôi mắt xanh và những đường nét trên khuôn mặt tinh tế sâu thẳm, mỗi đường nét đều được thượng đế tỉ mỉ chạm khắc.

Ellen, Phồn Trần, Hưởng Dự là thiên vương thiên hậu nổi tiếng thế giới, ở trong nước lại càng nổi tiếng.

“Ellen, Ellen!” Những tiếng hét vang lên không dứt, khiến cho Hạ Lưu Ly bên này đang ngẩn người cũng dần dần bừng tỉnh .

Người đàn ông giống như bước ra từ câu chuyện cổ tích lộ từ khóe môi treo lên nụ cười hoàn mỹ nhất, điềm nhiên bước đến cái bàn phía sau Hạ Lưu Ly ngồi xuống.

“Có cần phải khoa trương như vậy không?” Cố Hàn Nguyệt lè lưỡi, vẻ mặt khinh thường, nhất là với loại diễn viên có thói quen lòe thiên hạ trước người một bộ mặt, sau lưng lại bộ mặt khác.

Hạ Lưu Ly mỉm cười, ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt nhìn cà phê trong tách, giống như những ồn ào náo động xung quanh đều không ảnh hưởng gì đến cô.

Nó thực sự không có quan hệ gì với cô.

“ Ngài Ellen, tôi nghe nói ngài và cô Phồn Trần đang qua lại, chuyện này có thật không?” Hạ Lưu Ly vừa định ngăn chặn hết thảy tiếng ồn từ thế giới bên ngoài thì nghe thấy tiếng phóng viên ở phía sau cô ồn ào.

Phồn Trần?

Người phụ nữ bị đồn nɠɵạı ŧìиɧ với Cảnh Thịnh?

Trái tim Hạ Lưu Ly nhảy lên hai nhịp, đôi mắt xinh đẹp tự giác mà trở nên lạnh băng, cô tự giễu mà cười cười, cầm tách cappuccino kia lên uống một ngụm nhỏ.

Cố Hàn Nguyệt sau khi nghe thấy hai chữ Phồn Trần kia, tựa như cả người được tiêm máu gà, dựng thẳng lỗ tai nghe Ellen trả lời.

Ellen nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, trong nháy mắt như các vì sao trên trời rơi xuống làm cho đầu óc nhóm cô gái mê đắm đến choáng váng.

Hắn cũng không có trả lời trực tiếp câu hỏi của phóng viên, chỉ gãi đúng chỗ ngứa mà duy trì tươi cười, nhưng khóe mắt lại nhìn thẳng vào bóng lưng của người phụ nữ phía trước.

Hạ Lưu Ly, vợ của Diệp Cảnh Thịnh, a, thật là trùng hợp!

“Xin hỏi ngài Ellen, anh có biết cô Phồn Trần được Chủ tịch Diệp thị bao dưỡng không?” Một phóng viên khác theo đuổi không bỏ.

Ellen nhìn thấy bóng lưng vốn dĩ an tĩnh của Hạ Lưu Ly đột nhiên run lên, ngay sau đó vô cùng cứng đờ mà ngồi ở chỗ kia, cho dù quay lưng về phía hắn thì hắn vẫn có thể tưởng tượng ra thần sắc trên khuôn mặt cô lúc này.

Hạ Lưu Ly đang nghĩ, tại sao nó lại xui xẻo như vậy?

Cô không phải chỉ đang bực bội trong công việc nên muốn tìm một nơi thư giãn uống một tách cà phê để tự ôn chuyện thôi sao, như thế nào lại liên tiếp gặp chuyện rắc rối?

“Ly Ly, chúng ta đi thôi.” Khi Cố Hàn Nguyệt nghe đến đó, đôi lông mày xinh đẹp của cô không tự giác được mà giật giật.

****