Chương 5: Bưu hãn như Hàn Nguyệt

Quán cà phê Phi Duyên Vụ Nhiễu

“Nguyệt Nguyệt!” Ngay khi Cố Hàn Nguyệt vừa mới bước vào cửa, Hạ Lưu Ly liếc mắt một cái liền nhận ra cô ấy.

Cô mỉm cười hướng Cố Hàn Nguyệt phất tay, động tác này của cô đưa tới không ít sự chú ý.

Cố Hàn Nguyệt, một nữ nhà văn xinh đẹp trên mạng internet, chỉ tùy tiện mặc một cái áo khoác da liền mặc ra một loại khí phách.

Bởi vì hiện tại Cố Hàn Nguyệt đã có chút danh tiếng nên trước khi ra ngoài cô ấy liền thích đeo kính râm và đội mũ, chỉ cần nhìn phong cách đó thôi, thực sự khiến cho người ta nghĩ tới ngôi sao nổi tiếng nào đó đấy.

“Ly Ly” Cô cười rạng rỡ, càng là điên đảo chúng sinh.

Quán cà phê yên tĩnh trong lúc nhất thời náo nhiệt hẳn lên, có người còn trêu chọc hướng về phía Cố Hàn Nguyệt mà huýt sáo, còn không quên làm ra vẻ mà hướng về Hạ Lưu Ly vứt một ánh mắt

Hạ Lưu Ly nhàn nhạt khẽ liếc nhìn xung quanh, đôi mắt hổ phách trong trẻo nhưng lạnh lùng kia chỉ khiến người ta không rét mà run, trong nháy mắt đó khí chất của cô vô cùng giống với Diệp Cảnh Thịnh.

Lạnh lùng, khước từ người cách xa ngàn dặm.

“Tiểu phú bà, như thế nào lại nhớ tới mà mời tớ đi uống cà phê đây?” Cố Hàn Nguyệt tháo kính râm xuống sau khi ngồi xuống, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, quyến rũ động lòng người của cô nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.

“Cái gì mà tiểu phú bà, lần này cậu mời, tớ không có tiền.” Hạ Lưu Ly cười trêu chọc, nhẹ giọng ném ra một câu như vậy, khiến người phụ nữ nào đó tức giận đến mức huyết áp tăng vọt.

"Phải không, người đàn ông của cậu hầu bao bạc triệu, phú khả địch quốc, một bà chủ quản lý gia đình như câu lại nói không có tiền?"

Cố Hàn Nguyệt là một người bạn tốt mà Hạ Lưu Ly quen biết khi học ở Anh, là người có tình tình thẳng thắn, không biết lựa lời, tiểu biểu cho người miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ.

Ở thời sinh viên tạo ra không ít kỷ niệm vui vẻ, hiện giờ về nước, tạm thời không nghĩ tìm công việc mà viết tiểu thuyết trên mạng, không nghĩ tới tùy tiện viết một chút cư nhiên lại nổi tiếng.

“Đừng nói nữa, thật phiền!” Hạ Lưu Ly thở dài, cúi đầu bắt đầu uống cà phê.

Cappuccino, trong đắng có chút ngọt, hương vị mà Cảnh Thịnh thích nhất, hóa ra cũng chỉ như thế.

Cố hàn Nguyệt gọi người phục vụ, gọi một ly Blue Mountain, sau đó chống cằm, đôi môi gợi cảm bĩu ra, lông mày khẽ cau lại, trông bộ dáng rõ ràng là lo lắng sốt ruột.

“Nữ nhân sinh ra ở trong phúc nhưng không biết phúc, cậu có biết phiền não của tớ không? Mỗi ngày đều phải gõ bàn phím, bị độc giả thúc giục đổi mới, mệnh khổ còn không nói, còn có gã bạn trai cũ chết tiệt đó, không biết gần đây trong đầu đang xảy ra chuyện gì, luôn chạy tới dây dưa không rõ với tớ.

Tớ đều nhanh sụp đổ rồi, Tô Xán vốn dĩ bụng dạ hẹp hòi, hiện tại còn vì tên đàn ông quái gở đó mà giận rỗi với tớ.

Ai nha, đã phiền chết đi được, biên tập còn không ngừng thúc giục bản thảo, chết tiệt, cũng đâu phải tớ muốn xuất bản, có phiền hay không chứ!”.

Sau một bài phát biểu dài như vậy, nhất thời cũng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhưng lại phát hiện người phụ nữ đối diện khuôn mặt vẫn đầy vẻ buồn bã như trước.

“Mẹ kiếp, tớ cũng không hiểu được cậu ở đây rối rắm cái gì nữa! Thịnh ca cưng chiều cậu như vậy, cả Khê Đường đều tặng cho cậu, cậu còn bày ra bộ mặt người chết cho anh ấy nhìn cả ngày? ".

Diệp Cảnh Thịnh si tình với Hạ Lưu Ly, Cố Hàn Nguyệt đã nhìn thấy rõ điều đó khi còn đi học ở Anh quốc.

Khi đó, Hạ Lưu Ly cả ngày chạy tung tăng theo sau Quý Lưu Niên, căn bản là không nhìn thấy một người đàn ông luôn lặng lẽ đứng sau lưng cô ấy.

Cô nhớ rõ có một lần, nữ sinh lớp bên cạnh bởi vì ghen tị với Hạ Lưu Ly luôn được hai anh chàng đẹp trai vây quanh nên đã cố ý hãm hãi cô ấy, nói rằng cô ấy gian lận trong kỳ thi, ý đồ hủy hoại thanh danh của cô ấy.

Lúc đó Hạ Lưu Ly rất thích khóc, cô ở trước mặt lão sư cũng khóc không ngừng, cô nói rằng mình không có gian lận, chỉ là bằng chứng vô cùng xác thực, lão sư nói dù sao cũng phải cho những đứa trẻ khác một cái công đạo.

Cô còn nhớ rõ khi đó Quý Lưu Niên cũng giống Hạ Lưu Ly, đều là đứa trẻ được chú của Diệp Cảnh Thịnh nhận nuôi, vậy nên lời nói của anh ấy không có trọng lượng gì, trừ bỏ việc đe dọa những đứa trẻ đã bắt nạt Tiểu Ly, thì vẫn luôn an ủi Tiểu Ly.