Chương 4: Anh thật nương pháo



Diệp Cảnh Thịnh hơi nheo mắt lại, đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng Quý Lưu Niên đang rời đi, thờ ơ không quan tâm, khuôn mặt đẹp trai như thiên thần lúc này đã phủ một lớp băng tuyết.

"Hừ..."

Anh nhếch môi khinh thường, đôi mắt đen như mực vẫn bình tĩnh như cũ, bộ trang phục áo trắng quần đen anh đang mặc trông vô cùng giản dị, tùy ý nhưng lại khiến cho người khác sinh ra cảm giác anh như đang trình diễn ở một tuần lễ thời trang.

Anh đứng bên khung cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ, ánh mặt trời mùa thu làm cái bóng của anh kéo dài, nhưng tấm lưng thẳng tắp và hoàn mỹ như vậy thật ra lại có chút cô đơn không nói nên lời.

Lưu Ly, Lưu Ly, Hạ Lưu Ly ...

Hạ Lưu Ly điều khiển chiếc Maserati màu trắng một đường lao đến công ty.

Phong Ảnh Media, một công ty giải trí có quy mô bình thường, nhỏ hơn rất nhiều so với bất kỳ công ty con nào của Diệp thị.

Người ta đều nói chim khôn lựa cành mà đậu nhưng Hạ Lưu Ly thì không, cô không muốn bị người khác coi là dựa vào những quy tắc bất thành văn nên đã từ chối sự giúp đỡ của Diệp Cảnh Thịnh, kiên quyết đến làm việc ở công ty nhỏ này, đảm nhiệm chức trưởng nhóm kế hoạch.

Là vợ của Diệp Cảnh Thịnh, chủ tịch Diệp thị, Hạ Lưu Ly rất hiếm khi lộ diện trước ống kính, hầu hết mọi người đều không biết cô, chỉ nghe đồn phu nhân Diệp thị trong truyền thuyết này có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, không dính khói lửa phàm tục

Ngay khi Hạ Lưu Ly vừa mới bước chân vào công ty, một tên đàn ông trông có vẻ dung tục đáng khinh đi đến móc nối.

"Chị Ly Ly, cơ thể chị không thoải mái sao? Nếu xin nghỉ phép thì chị không cần đến đây. Có chuyện gì chỉ cần phân phó qua điện thoại một tiếng là được rồi."

Người đàn ông nói, điển hình là một người ẻo lả, một bên nhéo giọng nói tỏ vẻ nịnh bợ, một bên còn không e dè mà chỉ tay thành hoa lan chỉ.

“Văn Tư Tư, tôi có phải chưa từng nói với anh, anh thật nương ~ pháo?”

Hạ Lưu Ly thản nhiên liếc anh ta một cái, thu hết biểu tình trợn mắt há hốc mồm cùng với ánh mắt tan nát cõi lòng của anh ta vào đáy mắt, sau đó mặt không biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.

"Chị Ly Ly ~ Hừ!"

Văn Tư Tư mặc một chiếc áo sơ mi hoa bó sát người và quần tây trắng, đẩy gọng kính Hello Kitty, dậm chân một cách ngại ngùng, sau đó liền phong tình vạn chủng mà uốn éo mở tay thành hình hoa lan chỉ

Hạ Lưu Ly bước vào văn phòng tức khác cảm thấy cả người ấm áp hơn không ít, cô cởϊ áσ gió ra tiện tay ném ở trên sô pha.

Cô đổ một ly nước sôi để nguội, sau đó bật máy tính, đăng nhập MSN như thường lệ, nhìn thấy hình ảnh của hai người bạn duy nhất trong nhóm đều màu đen, trong lòng nhất thời có hơi thất vọng, lại nhìn lên trên bàn các bản kế hoạch kinh doanh chất đầy như núi lại càng thêm bực dọc.

Từ chức thôi, thực sự không muốn ở đây nữa.

Nghĩ tới Hạ Lưu Ly cô cũng là một đứa trẻ từ Anh quốc trở về, bằng cấp của cô hiển nhiên cao hơn người bình thường một ít, hà tất phải tự hạ thấp phẩm giá của bản thân mà ở cái nơi tồi tàn này tìm khổ chứ?

"Haiz ..." Cô thở dài, chán nản chọn một bản kế hoạch bắt đầu lật xem.

Về việc từ chức, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cô thực ra cũng không biết phải làm gì nếu thời điểm đó đến.

Mới nhìn 2 dòng cô đã không thể xem được nữa, lúc này đầy bộ óc cô chỉ toàn là những cảnh tượng hương diễm tối hôm qua.

Khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt của Diệp Cảnh Thịnh thỉnh thoảng lại hiện lên, mang theo nụ cười tà tứ xấu xa kia khiến trái tim cô loạn nhịp, hai gò má trắng như tuyết cũng kìm lòng không đậu mà ửng hồng một mảnh.

Hạ Lưu Ly tự đáy lòng thật sâu khinh bỉ chính mình, rõ ràng vô cùng chán ghét sự lừa dối của anh, nhưng thân thể vẫn không tự chủ được khát vọng anh!

"Haiz ..." Ác ma tàn bạo.

Cô lại một lần nữa khẽ thở dài, lật giở bản kế hoạch một cách qua loa, cuối cùng mất đi kiên nhẫn.

***

Thời điểm nhận được điện thoại của Hạ Lưu Ly, Cố Hàn Nguyệt đang trong tổ ấm nhỏ của mình gõ chữ.

Cô hùng hùng hổ hổ bò dậy khỏi ổ chăn ấm áp, đem bản thảo đã viết sẵn lưu lại.

Sau đó vội vàng rửa mặt chải đầu một phen, tiện tay trang điểm nhẹ nhàng, rồi vội vã đi thẳng đến quán cà phê mà Hạ Lưu Ly nhắc tới.