Chương 3: Nếu không có hắn

“Con vẫn luôn xem anh ấy như là một người anh trai, sao anh ấy có thể tàn nhẫn đến mức chia rẽ con cùng với anh Lưu Niên?”

Hạ Lưu Ly lúc thì khóc lúc thì cười, nụ cười đầy căm hận như vậy lại khiến cô có vẻ xinh đẹp rung động lòng người.

"Ba, tiểu Ly rất ti tiện đúng không? Rõ ràng là rất hận anh ấy, nhưng cũng không thể rời bỏ anh ấy được, haha, tiểu Ly cũng hiểu được bản thân mình đặc biệt ti tiện!"

Cô tự giễu cười, nghĩa trang rộng lớn không có một bóng người, ở đây chỉ có cô một thân ảnh nhỏ nhắn như lung lay sắp đổ trong cơn gió thu hiu quạnh này.

Ba Hạ đặt tên cho cô là Lưu Ly, đã được định sẵn cô đời này phải thành một người lang thang suốt đời

Chỉ là, sau đêm đó, Diệp Cảnh Thịnh đã mua lại toàn bộ Khê Đường, tiêu tốn vài tỷ để tạo nên một bữa tiệc cầu hôn trong mơ.

Anh nói: "Lưu Ly, em có bằng lòng gả cho anh không? Từ nay về sau, cả tòa Khê Đường và em, em… sẽ không còn tiếp tục phải lang thang nữa."

Đôi mắt hắc bạch phân minh của anh nhìn cô tràn đầy tình yêu chân thành, giống như cả cuộc đời cô là trân bảo quý giá vậy.

Kể từ đó, Hạ Lưu Ly quyết định về sau toàn tâm toàn ý đi theo bên người Diệp Cảnh Thịnh, làm một người vợ tốt, tình trạng ấy kéo dài trong suốt hai năm.

Cho đến hai tháng trước ...

Rõ ràng, cô đã làm nhượng bộ lớn nhất, nhưng vì sao lại muốn đào bới lại mối quan hệ tình cảm ngắn ngủi đã từ bỏ này?

Hạ Lưu Ly đứng dậy, quật cường mà lau đi nước mắt, giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ rồi rời đi.

**

Diệp Cảnh Thịnh sáng sớm đã đến công ty, tự nhiên cũng nhìn thấy được người đàn ông đã đợi anh từ lâu.

“Cơn gió nào đã đưa cậu tới đây?” Diệp Cảnh Thịnh sắc mặt lạnh lùng, không khí xung quanh trong nháy mắt như ngưng đọng lại thành băng.

Anh một bên cởi chiếc áo gió vừa dày vừa nặng của mình, một bên mở khuy măng sét ở cổ tay, trong suốt quá trình này đều không hề liếc nhìn người đàn ông nọ một lần.

Giọng nói của anh nhàn nhạt, không có một chút độ ấm, giống như không đặt cái gì ở trong mắt, bao gồm cả người anh em tốt đã gắn bó nhiều năm này với anh đang ở trước mắt này.

"Cảnh Thịnh! Cậu đừng có mà quá phận!" Quý Lưu Niên giận dữ vỗ bàn, hình ảnh ôm nhau trên bìa tạp chí liền bại lộ ở trước mặt Diệp Cảnh Thịnh.

"Nếu cậu đã kết hôn với tiểu Ly, thì xin cậu chú ý! Đừng giày vò cô ấy như vậy!" Quý Lưu Niên không chờ anh mở miệng lại một lần nữa lại gầm lên.

Diệp Cảnh Thịnh chậm rãi nhấc mắt lên, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Quý Lưu Niên, người thừa kế hợp pháp đầu tiên của Quý thị, nhiều năm không gặp, hắn vẫn đẹp trai như trước, mỗi một điểm trên người đều vô cùng xuất sắc, có lẽ đây là nguyên nhân mà Lưu Ly của anh vẫn luôn yêu hắn.

Anh cong môi nở một nụ cười nhẹ, chỉ là nụ cười vẫn bá đạo như trước, “Anh cho rằng việc này đối với cô ấy là giày vò sao?”

Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên cuốn tạp chí trên bàn làm việc cẩm thạch, từng chút từng chút, gõ thẳng vào trái tim anh.

Nếu là giày vò, cô ấy làm sao lại thờ ơ như thế?

Nếu không phải do hắn, thì quan hệ của anh và cô ấy sao có thể biến thành như thế này?

Quý Lưu Niên khẽ nhíu mày, giống như bị nỗi đau của anh lây nhiễm, thật lâu sau cũng không nói gì.

“Không được xuất hiện trước mặt Lưu Ly nữa.”

Không biết từ khi nào, Diệp Cảnh Thịnh đã bước tới gần hắn, nhìn hắn một cách vênh váo hung hăng.

Chiều cao không sai biệt nhiều, khuôn mặt đều điển trai, nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược nhau.

Diệp Cảnh Thịnh, cũng chính một vị bá vương cực kỳ thô bạo, là Thái tử gia người gặp người sợ ở Dạ thành, trở về từ Anh quốc 5 năm trước và kế thừa công việc kinh doanh của cha mình. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, sáng tạo nên truyền kỳ thương nghiệp ở Dạ thành, có thể nói là một thiên tài.

Quý Lưu Niên, một người con trai dịu dàng như ngọc, nhân vật truyền kỳ của Dạ Thành, là huyết mạch của dòng chính Quý gia, từng phải lưu lạc ở Anh quốc, hắn trở về nước năm mười tám tuổi, sau đó của cuộc đời của hắn bắt đầu bước sang một nhân sinh mới.

“Nếu cậu còn đối xử với cô ấy như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!”

Quý Lưu Niên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt liếc nhìn anh, sau đó tức giận đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.