Chương 2: Anh Lưu Niên

Bên ngoài đang ồn ào lan truyền, phu nhân của chủ tịch Diệp thị không được yêu thích, Diệp Cảnh Thịnh cả ngày lưu luyến với bụi hoa, gần đây còn gian tình với hoa đán Phồn Trần.

"Cảnh Thịnh đang đi công tác? Em biết rồi."

Từ khi cô biết chân tướng, Diệp Cảnh Thịnh rất ít khi về nhà, sau mỗi lần trở về chiếm đoạt lấy cô thì sáng sớm hôm sau sẽ lập tức biến mất, những ngày tiếp theo đó đều không thấy được bóng người.

Lần này sẽ lại bao lâu đây?

Hai tháng? Ba tháng? Thậm chí là lâu hơn?

Hạ Lưu Ly khẽ cười một tiếng, đặt cuốn tạp chí trong tay xuống, ăn trưa một cách nghiêm túc, mặc dù cô căn bản không biết những món ăn đó có mùi vị như thế nào.

Quản gia hơi hé miệng, giống như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng thở dài rồi quay người vội rời đi.

Sau bữa trưa, Hạ Lưu Ly thu dọn đồ đạc một chút liền một mình lái xe ô-tô đi đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô.

Hôm nay là ngày giỗ của ba, cô là con gái vẫn cần phải đến thắp một nén hương cho ông.

Khi Hạ Lưu Ly được sinh ra, ba đã mang cô theo, nghe ba nói mẹ cô là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, bà có đôi mắt màu hổ phách giống cô, chỉ là mẹ cô đã đi đến một nơi rất xa tạm thời không thể về được.

Mãi cho đến khi Hạ Lưu Ly trưởng thành, cô mới biết hóa ra mẹ mình vì chê nghèo yêu giàu mà đã bỏ rơi cô và ba, đi theo một người đàn ông giàu có.

Ba Hạ thích uống rượu, có một lần vì uống quá chén mà bị ngã cầu thang và cứ thế rời đi như vậy.

Khi đó, Hạ Lưu Ly mới bốn tuổi, là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì, nhìn thấy ba ngã trên vũng máu, kinh hãi không nói ra lời.

Sau đó, Hạ Lưu Ly bị đưa đến một cô nhi viện, một lần đó kéo dài sáu năm.

Vừa vào cô nhi viện, Hạ Lưu Ly bởi vì bị cái chết của ba kí©h thí©ɧ dẫn tới không thể nói chuyện nên đã bị rất nhiều đứa bé trong cô nhi viện bắt nạt và cười nhạo.

Cô luôn mở to đôi mắt to tròn xinh đẹp của mình, không khóc cũng không nháo, để mặc người khác bắt nạt.

Mãi về sau, có một lần ăn cơm, lũ trẻ nghịch ngợm cố ý thả vài con sâu bướm vào trong bát của cô, Hạ Lưu Ly, người cho tới bây luôn im lặng không nói chuyện đã sợ hãi đến mức khóc lớn. Lúc này những đứa trẻ ở đó thế mới biết hóa ra cô không phải bị câm.

“Này, các cậu không được bắt nạt cô ấy!”

Đó là khoảnh khắc mà Hạ Lưu Ly đời này sẽ không bao giờ quên. Cậu bé bước xuống như một thiên thần, dịu dàng cúi xuống lau đi những giọt nước mắt xấu hổ của cô, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người nắm tay cô rời đi.

Đó chính là Quý Lưu Niên, người đàn ông mà Hạ Lưu Ly sẽ không bao giờ có thể quên trong đời.

Năm 10 tuổi, một người chú đến từ Anh quốc đã nhận nuôi cô đồng thời dưới sự năn nỉ của cô mà đồng ý mang theo Quý Lưu Niên. Ở trong trang viên nước Anh, cuộc sống khi đó của cô luôn vô ưu vô lo, cả ngày đều đi theo phía sau Quý Lưu Niên.

Đó cũng chính là thời điểm cô gặp được Diệp Cảnh Thịnh, người thiếu niên đẹp trai với vẻ đẹp tà mị.

Hạ Lưu Ly bước xuống xe, gió mùa thu có hơi lạnh, cô quấn chặt cổ áo gió bước về phía mộ bia của ba Hạ.

Nhìn bó hoa hồng trắng đã được đặt trước bia mộ, trong lòng Hạ Liên chua xót không nói nên lời.

Lưu Niên, anh Niên, anh ấy lại đến thăm ba của cô rồi.

Quý Lưu Niên hầu như năm nào cũng nhớ đến ngày mất của ba Hạ, trước kia khi còn ở Anh quốc đều là anh và cô cùng nhau đi cúng tế. Sau đó, Quý Lưu Niên được nhà họ Quý tìm về. Sau khi trở về Dạ Thành, anh vẫn như trước vào trước ngày giỗ của ba Hạ một ngày sẽ gọi điện thoại nhắc nhở Hạ Lưu Ly.

Một trận gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, xoẹt qua mắt cô, đôi mắt màu hổ phách ngân ngấn nước mắt.

“Ba, tại sao người luôn bị thương luôn là tiểu Ly? Tại sao Cảnh Thịnh lại làm điều này với con?”

Gió lạnh thổi đi tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của cô, cô quỳ xuống trước ngôi mộ một mình, vừa khóc vừa nói.