Chương 1: Tiểu Tam Xuất Hiện

"Em không ghét anh" Hạ Lưu Ly ngữ khí bình tĩnh, hai mắt sáng ngời, trong nháy mắt, Diệp Cảnh Thịnh dường như nghe thấy tiếng trái tim của mình đang ầm ầm sụp đổ, anh có chút khó có thể kiềm chế, giọng nói thậm chí còn có chút run rẩy.

“Em hận anh!”.

Rắc ­­­‑‑‑

Trái tim thủy tinh của Diệp Cảnh Thịnh trong nháy mắt vỡ tan thành bã đậu!

A, ha...ha, rất tốt, em không ghét anh, nhưng em hận anh!

Rất tốt!

Diệp Cảnh Thịnh nheo đôi mắt đen láy lại, khóe môi đẹp đẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu.

Không có gì tổn thương hơn cái này, Hạ Lưu Ly luôn luôn có bản lĩnh như vậy. Chỉ cần tùy tiện một câu nói thôi cũng có thể khiến trái tim của anh như đang đi tàu lượn siêu tốc!

Hạ Lưu Ly nhìn nỗi đau chợt lóe trong đáy mắt của anh, trong lòng dâng lên một kɧoáı ©ảʍ trả thù, cô bổng nhiên mạnh dạn nhấc chân trèo lên vòng eo cường tráng của anh.

“Em....”

“Em chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của một người vợ.”

Diệp Cảnh Thịnh nghe những lời này, trong lòng ngực lại hơi lạnh lẽo.

Anh và cô thế nhưng đã trở thành như thế này! Đôi mắt của cô như một thanh kiếm sắc bén, gϊếŧ người trong vô hình!

Diệp Cảnh Thịnh khó chịu vùi đầu vào trong ngực của cô, không còn nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đã khiến anh trầm mê không biết bao nhiêu lần.

Hận thì hận đi, ít nhất cả đời cô ấy có thể nhớ kỹ, cô ấy rốt cuộc là người phụ nữ của ai!

Nụ hôn thô bạo rơi xuống môi cô, mềm mại và dường như có một cơn đau nhói trong giây lát.

Đã bao lâu rồi, anh đã không hôn cô?

Đại khái cũng đã hai tháng rồi đi, anh đã không trở về Khê Đường trong hai tháng.

Đoán chừng, ở bên ngoài đã có tình nhân rồi!

Không thể không nói, kỹ thuật của Diệp Cảnh Thịnh rất tốt, mỗi một lần đều có thể thuần phục cô đến là dễ bảo.

Hai năm vợ chồng, thân thể của nhau đều đã quá quen thuộc, lại biết rõ điểm mẫn cảm của nhau như lòng bàn tay.

Một đêm này, Diệp Cảnh Thịnh đổi đa dạng kiểu lăn lộn với người phụ nữ mà anh đã không gặp hai tháng này, liều chết triền miên.

Thời điểm Hạ Lưu Ly tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, tối hôm qua, cô thế mà lại có thể ngất đi.

Sau khi tắm xong trên cơ thể cô có một mùi thơm dịu nhẹ, nghĩ đến chính Diệp Cảnh Thịnh tối hôm qua ôm cô đi rửa sạch.

Hạ Liên Tình mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn nơi mà mình đã sống hai năm này, lần đầu tiên cảm thấy ghê tởm như vậy.

Người đàn ông mà mình vẫn xem như là một người anh trai lại có thể thực sự dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để chiếm hữu cô!

“Cộc cộc cộc”

Hạ Lưu Ly còn đang ngẩn người, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói điềm đạm của quản gia

"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao? Thiếu gia phân phó tôi làm vài thứ, cô có muốn ăn một chút không?".

Hắn lại rời đi, Hạ Lưu Ly nở nụ cười khinh miệt, đối với người ngoài cửa nói: "Trước đặt ở trong nhà ăn, đợi chút nữa tôi lại đi xuống.”

Ngoài cửa, tiếng bước chân của quản gia càng lúc càng xa, Hạ Lưu Ly bực bội kéo mạnh áo ngủ trên người, chân trần đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đợi đến lúc cô rửa mặt chải đầu xong đã là mười một giờ rưỡi, Hạ Lưu Ly đi đến bên giường gọi điện cho tổng bộ, nhưng lại được cho biết rằng sáng nay chồng cô đã xin nghỉ phép giúp cô.

Hạ Lưu Ly giật giật khóe môi, nhìn căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ lúc nào không hay, cười yếu ớt.

Anh vẫn như trước đối xử tốt với cô như vậy, nơi chốn đều vì cô mà suy nghĩ, nhưng tại sao trước đây anh phải lừa dối cô như vậy?

“Cảnh Thịnh, trước đây chúng ta không phải từng là bạn thân tốt nhất sao? Tại sao lại trở nên như thế này?”

Hạ Lưu Ly đối diện với căn phòng vắng vẻ, thật lâu mới nói ra một câu như vậy.

Lúc đi xuống lầu, bắp chân cô có hơi nhũn ra, Hạ Lưu Ly bình tĩnh, bám vào lan can.

“Thiếu phu nhân—”

Những người hầu trước sau như một mà cong eo, thể hiện sự kính trọng với cô.

Hạ Lưu Ly lười biếng ngáp một cái, ngồi ở phòng khách thuận tay cầm lấy một tờ tạp chí giải trí lên.

Hoa đán nổi tiếng Phồn Trần Nghi được tổng tài Diệp thị bao dưỡng, cả hai đã gặp riêng trong một khách sạn đêm khuya.

Tiêu đề của tạp chí được in rõ ràng bằng chứ lớn!

Bức ảnh có chút không rõ, nhưng bóng lưng cao lớn của người đàn ông quả thực trông cực kỳ giống Diệp Cảnh Thịnh.

Hạ Lưu Ly hơi bỉu môi, thản nhiên lật nhẹ tờ báo, tiếp tục xem đề tài tiếp theo.

Quản gia bưng đồ ăn đã được hâm nóng dọn ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy quyển tạp chí trong tay của thiếu phu nhân, mí mắt giật giật.

"Thiếu phu nhân ..." Quản gia lộ vẻ mặt khó xử, quyển tạp chí này là do thiếu gia dặn dò nhất định phải đưa cho thiếu phu nhân xem, chỉ là thiếu phu nhân dường như đối với tin tức trong đó cũng không có phản ứng lớn gì cả.

(Hết chương này)