Chương 18

Cái miệng kia phàn nàn: “Nhanh chóng đặt tôi lại chỗ cũ! Khuôn mặt tôi không thể thiếu miệng được…”

Cô không để tâm buông tay làm viên đá rơi xuống… Bụi đất bắn tung tóe.

Cái miệng trên mặt đất vặn vẹo… Cuối cùng không thể khép lại, hoảng loạn la lớn: “Miệng tôi... Cô làm hỏng rồi! Phải bồi thường cho tôi...”

Lục Kiến Vi lạnh lùng: “Không có tiền.”

Cái miệng kia nức nở: “Cô chính là ma quỷ!”

Lục Kiến Vi tỏ ra bình tĩnh.

Cái miệng kia la lớn: “Tôi thật đáng thương, trên có mũi, dưới có cằm… Lại còn phải chịu trách nhiệm nói chuyện! Sao cô lại làm méo miệng tôi vậy…”

Ngoại trừ tiếng khóc của nó, thẩm mỹ viện Thiểm Dạ coi như khá yên tĩnh.

Lục Kiến Vi cảm nhận được sức ảnh hưởng khá tốt! Cô cảm thấy rất hài lòng.

Cô cất thanh đao âm dương, đi dạo trong thẩm mỹ viện một vòng! Càng nhìn càng thấy có điều gì đó không ổn.

Gần Lục Kiến Vi nhất là một tấm poster có cái miệng! Ban đầu đang nói chuyện linh tinh nhưng cảm nhận được cô đến gần thì nó im bặt.

Nó không muốn bị gỡ xuống.



Lục Kiến Vi nhanh chóng xé tấm poster ra.

Thứ phía sau tấm poster hiện ra... Lâm Vũ Tư lại gần để nhìn kỹ hơn… Cô ấy suýt chút nữa đã kêu lên vì sợ hãi.

Ai cũng không ngờ phía sau tường lại có một khuôn mặt!

Khuôn mặt đó vô cùng sống động. Khi thấy poster bị xé, đôi mắt nó tròn xoe, nhìn họ với vẻ oán trách.

Tuy nhiên, cái miệng kia vì e sợ Lục Kiến Vi nên vẫn không dám mở miệng.

Lục Kiến Vi dùng ngón tay chà nhẹ vào tấm poster, cảm thấy rùng mình.

Lâm Vũ Tư nhận ra sự bất ổn trên khuôn mặt cô, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lục Kiến Vi trả lời: “Tấm poster này được làm từ da người.”

Nghe điều đó, đồng tử của Lâm Vũ Tư co rúm lại.

Cô ấy từ trước tới giờ chỉ biết đến những câu chuyện về da người qua tiểu thuyết hay qua những bộ phim nhưng chưa từng nghĩ sẽ nhìn thấy ngoài đời thực.

Lục Kiến Vi giơ tấm poster, trên đó có một lỗ hổng, chính là chỗ của cái miệng lúc trước.



Từ xưa tới nay, những thứ làm từ da người thường được sử dụng với mục đích xấu xa, nổi tiếng nhất có lẽ là đèn l*иg da người và trống da người.

Tuy nhiên, nếu được sử dụng đúng cách, chúng cũng có thể trở thành pháp khí vô cùng mạnh mẽ.

Xuất Vân Quan chủ yếu sử dụng phù chú! Đồng thời cũng coi thường những pháp thuật tà ác này nên Lục Kiến Vi không sử dụng… Nhưng cô cũng đã từng thấy.

Lục Kiến Vi nhíu mày, trực tiếp xé bỏ những tấm poster khác, hóa ra trên bức tường sau mỗi tấm poster đều có một khuôn mặt kỳ quái.

Những khuôn mặt này phẳng lì như tờ giấy, có vẻ như có thể nhìn thấy từng đường gân cơ, giống như là khuôn mặt sau khi được lột da.

Chúng hòa mình hoàn toàn vào bức tường, với các đặc điểm sống động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Kiến Vi, miệng rộng mở to, tràn ngập ác ý.

Đôi mắt và đôi môi mà hai người họ đã thấy chuyển động trước đó! Thực tế là do những khuôn mặt này đang chuyển động, hoàn toàn không phải là ảo giác.

Khuôn mặt nằm sau tấm poster vừa bị Lục Kiến Vi xé cũng có một khuôn mặt, chỉ là bây giờ thiếu mất miệng… Nơi đó bây giờ trở thành một lỗ lớn.

Lục Kiến Vi bất ngờ quay đầu sang: “Các người đang nhìn tôi à?”

Lúc trước, khuôn mặt này chỉ mới lộ ra đôi mắt! Bây giờ toàn bộ khuôn mặt lộ diện, trông khá thanh tú.

Nghe cô hỏi nó mở to cái miệng đáp lời: “Tôi không có nhìn chằm chằm vào cô…”

Lục Kiến Vi gật đầu, hỏi: “Các người trước đây đã ở đây rồi phải không?”