Chương 17

Trên tường bên trái có rất nhiều poster, đôi mắt to tròn như đôi mắt của người thật, kết hợp với màu sắc, dường như muốn nhảy ra khỏi tấm hình, khiến người ta sởn gai ốc.

Cô ấy vừa muốn chuyển hướng nhìn thì thấy đôi mắt đó đột nhiên di chuyển, đôi mắt đen tối quay đều đều, chằm chằm nhìn họ.

Rõ ràng là đang cười... Nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa.

Ánh mắt của Lục Kiến Vi đột nhiên trở nên sắc bén: “Cậu đứng yên đó cho tớ.”

Lâm Vũ Tư lúc này đã hoàn toàn mất phương hướng nên cô ấy hoàn toàn nghe theo lời cô, và đứng yên bên cạnh cô .

Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút... Cuối cùng, cô quyết định quay lại, chuẩn bị tìm cái khác trước! Nhưng khi hai người họ quay lại thì cửa lớn đột nhiên biến mất... Biến trở thành lại thành một bức tường chắn trước mặt cả hai.

Lâm Vũ Tư nghẹn họng nhìn trân trối

Lục Kiến Vi nói: “Quả nhiên có người đang làm trò quỷ.” Không rõ người xăm môi cho Lâm Vũ Tư đã sử dụng loại mực xăm nào.

Tim Lâm Vũ Tư đập mạnh! Cô ấy nhìn xung quanh, hỏi: "Nhân viên viện thẩm mỹ lúc trước đi đâu rồi? Phải gọi bọn họ ra để hỏi rõ."

Lục Kiến Vi đã sớm nhận ra họ biến mất, trả lời: "Hiện tại, chúng ta và họ như đang ở trong hai không gian song song, xuất hiện cùng một lúc nhưng không thể thấy nhau."

Cô lấy điện thoại ra truy cập vào nhóm WeChat "Âm Dương".



Trong bài đăng về "Thẩm mỹ viện Thiểm Dạ", có thể thấy poster quảng cáo ở phía sau bàn tiếp tân tỏa ra ánh sáng vàng.

Lục Kiến Vi tắt điện thoại.

Thông thường, poster của các viện thẩm mỹ sẽ hiển thị toàn bộ khuôn mặt nhưng ở đây chỉ có các ngũ quan. Ví dụ, poster gần cửa chỉ hiển thị đôi mắt.

Bây giờ có một số cặp mắt trong poster đang chớp liên tục.

Theo sự di chuyển của poster mắt, poster có môi cũng bắt đầu di chuyển… Đồng thời, những poster môi cũng thi nhau mở miệng, phát ra những âm thanh chói tai.

Lâm Vũ Tư không chịu nổi, đưa tay bịt tai. Cô ấy thấy Lục Kiến Vi dường như muốn tiếp tục đi về phía bức tường nên nhanh chóng cảnh báo: "Đừng qua đó! Nguy hiểm lắm."

Lục Kiến Vi mỉm cười an ủi: "Cậu cứ ngoan ngoãn ở đây đi."

Những đôi mắt và miệng trên poster liên tục di chuyển và nói những điều khó hiểu, tạo nên tiếng ồn khó chịu.

Bảy tám cái miệng ở cùng một chỗ giống như cái chợ.

Lục Kiến Vi quát: "Im miệng đi."

[…]

"Các người có thể yên lặng một chút được không?" Cô tiến lên gõ vào tường.



Cái miệng ngay trước mặt Lục Kiến Vi mị hoặc nói: "Cô không thể cướp mất quyền nói chuyện của tôi đâu! Nếu không, tôi sẽ cắn cô đấy!"

Lâm Vũ Tư trông có vẻ bối rối.

Lục Kiến Vi bảo: “Đây là do ngươi tự mình tìm chết!”

Cô ấy rút con dao âm dương, vẽ vòng tròn trên tường… Khi nét cuối cùng hoàn thành, viên gạch rơi xuống, cái miệng kia cũng rơi xuống đất.

Thanh âm rầu rĩ truyền đến: “Aiyo aiyo! Cô còn là người không vậy?”

Lục Kiến Vi không quan tâm đến nó, cúi đầu thì phát hiện âm khí xung quanh đang chậm rãi tụ lại trên thanh đao.

Cô bất động lau thân dao, ánh sáng bạc thoáng hiện lên giữa màu đen tối: “Nếu còn nói luyên thuyên, kết cục sẽ giống nó.”

Những cái miệng khác thực sự trở nên yên lặng.

Một lúc sau, thấy Lục Kiến Vi không có hành động, chúng lại bắt đầu luyên thuyên nhưng lần này, chúng chỉ dám lẩm bẩm… Vậy mà Lâm Vũ Tư cảm nhận được một loại oán giận.

Cô ấy nhìn Lục Kiến Vi… Bỗng nhiên cảm thấy [Hình như bạn cùng phòng của tôi rất mạnh mẽ.]

Lục Kiến Vi cúi xuống nhặt viên đá…