Chương 19

Không ai đáp lời cô ! Ngược lại, một trong những khuôn mặt kia bắt đầu chuyển động liên tục, đôi mắt tràn đầy ác tính.

Lục Kiến Vi nhanh chóng dán một tờ bùa lên khuôn mặt kỳ quái đó.

Vừa dán lên, lá bùa đã bám chặt lên làm cho nó phát ra tiếng la thảm thiết… Đôi mắt trợn trắng, cả khuôn mặt biến dạng.

Mùi khét đen bắt đầu lan tỏa, có vật gì đó rơi liên hồi xuống mặt đất.

Một lúc sau, tiếng la thảm thiết biến mất, chỉ còn sót lại trên tường đường viền của khuôn mặt đó… Dần dần, phần tường đó trở lại bình thường.

Tất cả những khuôn mặt còn lại trở nên hoảng loạn, bắt đầu có hiện tượng muốn thoát ra khỏi bức tường.

Lúc này, Lục Kiến Vi lấy ra một lá bùa khác! Những khuôn mặt trước đó đã nhô ra một phần bỗng nhiên lặng lẽ rút trở lại, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thật đáng sợ! Cô gái này quả thực đáng sợ.

Lục Kiến Vi không có ý định dán, chỉ cầm lên để đe dọa chúng, rồi nói: “Bây giờ hãy trả lời câu hỏi của tôi.”

Cái môi kia phát ra tiếng cười khinh bỉ.

Lục Kiến Vi cúi xuống nhặt nó lên, chuẩn bị làm điều gì đó. Bỗng nhiên, cô cảm nhận một sự bất an… Quay đầu lại thấy Lâm Vũ Tư đang từ từ tiến về phía bức tường.

Cô ấy cúi đầu, mái tóc dài che khuôn mặt.



Trong lúc di chuyển, từ chỗ Lâm Vũ Tư vẫn gián đoạn phát ra tiếng cười kỳ quái.

Lục Kiến Vi nhanh chóng túm lấy Lâm Vũ Tư làm cô ấy trượt chân, tóc rối bời, máu từ môi chảy ra, rơi xuống đất.

Lâm Vũ Tư bắt đầu vùng vẫy.

Lục Kiến Vi nhìn vào ánh mắt vô hồn của Lâm Vũ Tư và nhận ra cô ấy đã bị mê hoặc.

Những đôi môi trên tường dường như đã đạt được điều mình muốn thấy mà không khỏi mừng thầm! Nhưng vì có Lục Kiến Vi ở đó nên bọn chúng không cố gắng giữ im lặng.

Khuôn mặt của Lâm Vũ Tư bắt đầu biến đổi…. Có vẻ như có một khuôn mặt khác đang cố gắng thoát ra từ bên trong, với những đường nét kỳ lạ.

Lục Kiến Vi dán lên trán Lâm Vũ Tư một lá bùa.

Cô ấy rùng mình một lại rồi tỉnh lại… Phát hiện mặt mình gần sát với mặt quỷ… Vội hét ầm lên và lùi lại.

Lâm Vũ Tư buồn bã hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao tớ lại trở nên như thế này?”

Cô ấy tự hỏi liệu khuôn mặt của mình có bị dán lên bức tường phía trước hay không?!

Nghĩ đến điều này, Lâm Vũ Tư càng thêm sợ hãi.

Lục Kiến Vi nói: “Cậu đã bị mê hoặc rồi.”



Cái môi kia mỉa mai, lặp lại: “Đúng vậy! Cô ấy sẽ sớm trở nên giống tôi thôi… Hahaha…”

Lục Kiến Vi nói: “Cậu đừng làm phiền tớ nữa! Như vậy sẽ làm tớ mất tập trung”

Cái môi kia nhếch mép cười khinh bỉ.

Lâm Vũ Tư vẫn cố chấp lay Lục Kiến Vi, vừa hét vừa chỉ tay: “Nhìn lên tường kìa.”

Lục Kiến Vi đưa mắt theo hương chỉ tay cô ấy…

Trên bức tường, vị trí khuôn mặt ma quái bị Lục Kiến Vi xóa đi trước đó lại xuất hiện một khuôn mặt khác! Khuôn mặt này có vẻ mới được vẽ lên, với đôi mắt và đôi môi đều đang khép lại.

Điều này làm Lâm Vũ Tư sởn tóc gáy…Rõ ràng đó là khuôn mặt của cô ấy.

Tuy nhiên, khuôn mặt này vẫn chưa hình thành hoàn chỉnh! Đặc biệt là phần môi, chỉ mới được vẽ sơ bộ thì đột ngột dừng lại.

Lâm Vũ Tư không khỏi tưởng tượng khuôn mặt của mình bị xé ra! Sau đó được dán lên tường, chìm dưới lớp áp phích.

Rồi cô ấy sẽ chung số phận với những khuôn mặt kia...

Lục Kiến Vi suy nghĩ một lát… Sau đó đặt cái môi kia về vị trí ban đầu làm nó mỉm cười hạnh phúc.

Những khuôn mặt trên tường giờ đây đã hoàn toàn mất đi hình dáng ban đầu, chỉ còn lại một số đặc điểm nhận dạng khuôn mặt nhưng chúng không hề xấu xí.